Xu Thiên Dẫn
Chương 46
ai ngôn tẩy tâm cự huyền giải, khó có được ngộ đạo chính sai lầm
ai bảo tẩy tâm có thể gội sạch, hiểu được đạo lý chính là sai lầm
“Hưu ——” một con rồng đen uốn lượn vòng ở trên không trung ngửa đầu rống, sau đó phát tán hư ảnh.
Không khí tán ra, tầng mây di chuyển, ảnh đứng im.
Vạt áo đen dài từ từ hạ xuống, Ứng Long vẫn như trước đứng ở chỗ cũ, hình như chỉ là bị gió gợi lên ống tay áo, người chưa từng cử động.
Mắt nhìn mọi nơi, cái bóng khổng lồ bên dưới tỏa yêu tháp, bề mặt quả đất bị san bằng hơn phân nửa, không có một ngọn cỏ, bụi mịt mù lượn lờ.
Chung quanh không có một người đứng thẳng. Ngoại trừ hắn ở trước mặt, nam tử này bên cạnh giống như khoác vai một người cũng đứng đó, dáng người cao to như hắn. Chỉ là nếu nhìn kỷ, thì thấy rõ ràng người nọ cũng không phải đứng, mà là bị cánh tay Ứng Long cắm vào thật sâu, khoác ở chỗ nào!
Nếu người này là con người, lúc này chỉ sợ đã hoàn toàn chết rồi.
Nam tử Ma tộc người cả người huyết quang bị thương nặng, nhưng trong mắt sắc đỏ sáng cháy, không để ý yết hầu trào máu tươi tràn ra không ngừng, miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ, nỗ lực lần thứ hai thực hiện Huyết Ma đại pháp.
Ứng Long khóe miệng vẽ một đường cong, thấy người kia khinh địch rõ ràng như vậy, cánh tay trong cơ thể đối phương đâm sâu thêm.
“Khái ——” Cho dù là ma, cũng không phải đầu sẽ cứng như cánh tay thiết, lì lợm, huống chi đang bị người nắm lấy tạng phủ!
Đôi mắt tràn sắc đỏ của máu có chút thất thần, nếu không ngậm miệng cắn chặt răng, chỉ sợ sẽ đau đến tru lên thất thanh.
“Phàm thể thành ma, chung quy ngàn năm chưa từng gặp. Bất quá…”
Ứng Long chậm rãi rút tay về, chợt nghe đâu đó bên tai thanh âm máu thịt bị ma sát tạo ra, thì trong cơ thể đối phương sinh sôi ra cái gì đó, sau đó tiện tay vung lên, thân ảnh khôi ngô bị quăng xa ba trượng có hơn, “Bịch bịch!” một tiếng rơi xuống đất, bụi bặm bay lên, máu như nước ngập chảy thành vũng trên mặt đất, cũng rốt cuộc không thể động đậy.
Cánh tay long đế vững vàng nắm lấy một viên tiên huyết nhễ nhại, là trái tim còn đang đập!
“Đã thành ma, còn muốn dùng tim người?”
Chỉ thấy hắn nắm lại, “Ba!! ——” một tiếng giòn tan, khối thịt đỏ tươi phút chốc nát bấy vỡ toang ra, máu từ ngón tay hắn, “Tích tách…” rơi xuống mặt đất.
Máu ma tộc so với máu tươi của con người càng nồng đặc, nóng cháy như lửa, bàn tay Ứng Long vô ý dính dính máu tanh, vẩy tùy tiện một cái, dùng thuật tẩy đi.
Gió cuốn qua mặt đất, kéo theo vạt áo đen của hắn.
Đôi mắt sắc vàng lấp lánh, đưa mắt nhìn tàn tích đầy đất.
Một con rắn trên mình vảy cứng như thép hoàn toàn nứt ra, thương tích đầy mình, cả người cháy đen nằm xụi lơ trên đất. Bên dưới thân, hắn chặt chẽ che chở một người trên thân đầy thương tích như thế, Liêm Trinh tinh quân đang nhắm mắt bất tỉnh, chỉ là nhìn qua sắc mặt quá mức xám trắng kia của hắn, thực sự không thể kết luận hắn sống hay chết.
Cách đó không xa chỉ thấy Văn Khúc tinh quân nằm úp sấp trên mặt đất, trong lòng hắn vừa vặn… Vân Báo lông trắng như tuyết, nhưng mà trên bộ da lông đẹp đẽ kia bị nhiễm đày máu đỏ, quấn thành khối. Vũ Khúc tinh quân cũng không tốt hơn bao nhiêu, một thân khôi giáp từ lâu đã bị phá thành mảnh nhỏ. Yêu đế một đầu tóc bạc hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh lôi thú uy vũ bờm xanh rối mù mù một đống. Về phần vị Quỷ Vương kia, ngay cả hồn ảnh đều tiêu tán không chút tung tích.
Ứng Long nâng bàn tay, “Ông —— ông ——” song Việt phát sinh tiếng vang nhẹ nhàng, phi tới trên cổ tay chậm rãi xoay tròn, mảy may không đụng phải nhau. Mắt nhìn thần binh một sáng một tối, long đế cười nói: “Hai nghìn năm chưa từng cùng người đánh nhau, thoáng cái đã quên lực độ khống chế.” ( J anh ba chấm quá)
Hắn vươn tay lên,mắt nhìn đám mây trên cửu tiêu, chỉ thấy lúc này năm mươi vạn thiên binh trong trận, tiếng giết rung trời, ngẫu nhiên thấy long ảnh trên dưới tung bay, điện quang như xé rách trời cao, hỏa diễm đột nhiên như cái lưỡi phun ra một cái rồi trong chớp mắt thu về, băng vỡ gió tuyết xoắn cuồn cuộn, chính là lúc trận đấu ác liệt nhất.
Ứng Long thu hồi đường nhìn, xoay người bước qua con đường núi không người ngăn cản, hướng tới tỏa yêu tháp cao vót trong mây.
Bên trong tỏa yêu tháp bao phủ bốn phía bởi tường đá cao, mặc dù rất kín kẽ thế nhưng trải qua năm tháng, dưới sự ăn mòn của bão cát mưa gió, cũng có khe hở, nếu không có pháp lực bảo châu bao phủ, nơi này bất quá cũng chỉ như một tòa tháp cao tầm thường mà thôi.
Ứng Long đứng trên gò đất trong một tầng tháp, ngẩng đầu liền thấy bậc thang hình xoắn ốc không ngừng kéo dài, không có ánh nến chiếu sáng, thang treo như ẩn vào trong bóng tối, không có điểm cuối.
Nếu thi triển thuật, rất đơn giản một phát bay thẳng lên tầng chín mươi chín, thế nhưng lúc này Ứng Long không thi pháp, cư nhiên nhấc chân đi trên bậc thang, đi từng bước một.
Hắn bước đi không nhanh không chậm, cứ như đi thăm danh thắng bảo tháp, thản nhiên tự tại.
Làm bạn bên người chỉ có huyền hoàng Càn Khôn việt, không có chân có thể đi, dễ dàng chừa cho khoảng không chính giữa cho thang treo mềm rủ treo ngược lên trên, một Việt chíu sáng như dương quang ban ngày, một việt sắc đen như đêm vắng trăng, trùng trùng điệp điệp, rọi sáng toàn bộ tháp thất.
Từ lâu yêu quái bị cầm tù vây nhốt bên trong tỏa yêu tháp đã không còn, trống trải còn… những con nằm trong bụng cự thú, ở chỗ góc tối có thể thấy được xương trắng đầu lâu, cũng không biết là vì sao, có thể là lâu lắm rồi cứ thế thành xác khô, hay là cá lớn nuốt cá bé đã thành vật làm no bụng đại yêu.
Bước qua bậc thang, tiếng bước chân quanh quẩn ở bên trong tháp, ngẫu nhiên nghe được trên đỉnh tháp truyền đến rung động kịch liệt, tựa hồ là có người nỗ lực áp chế chấn động trời cao.
Dần dần ngược lên trên, huyền hoàng Càn Khôn Việt ‘vò vè’ như con ong mật, hình như có cảm giác cường địch ngay phía trước, nóng lòng muốn thử.
Ứng Long nhìn thoáng qua thần binh thượng cổ hầu như không kiềm chế đợi đến lúc leo lên trên đỉnh, hiểu ý cười: “Bích Phệ, Lam Khánh, đừng sốt ruột, hôm nay nhất định cho các ngươi chiến một trận thống khoái.”
“Ông ——” song việt sáng rực lên, giống như đáp lại, vui mừng nhảy nhót.
Mắt thấy cầu thang treo dần dần hẹp lại, càng lên cao, trên đỉnh tháp càng rung động gần như trong gang tấc, bụi đất thỉnh thoảng rơi xuống, song việt soi sáng, ánh mắt Ứng Long càng thâm thúy khó hiểu.
Hắn rốt cục ngừng cước bộ.
Ở đây, đã là đỉnh tháp tầng chín mươi chín.
“Bích Phệ, Lam Khánh.”
Một tiếng phân phó, huyền hoàng Càn Khôn việt đột nhiên hóa thành hai mũi nhọn, chia ra hai bên trái phải, dưới thế sấm sét vọt lên nóc, dưới mũi nhọn sắc bén lớp đá dày như tường thành bị cắt phăng như cắt đậu hũ. Trong nhất thời cát bay đá chạy, rơi lả tả khắp bầu trời, bất quá chỉ trong một chén trà nhỏ, cả tầng chín mươi chín này đã biến thành lớp đất bằng phẳng!
Trong đám bụi mù cuồn cuộn, long đế đứng bất động như núi, đợi gió thổi tản đi cát bụi, hắn lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu.
Tháp cao vời vợi đứng thẳng trong mây, ai ngờ ổ khóa yêu tháp này vốn dĩ xuyên thấu tầng mây, đưa mắt nhìn trời cao lại gần như vậy, phảng phất sẽ rớt ngay xuống trước mặt.
Bầu trời không trăng, cũng không có ánh sáng chói lọi của mặt trời.
Màn trời đen tối, khó phân trên dưới, chớ đừng nói là Càn Khôn.
Ứng Long bỗng nhiên nhớ tới lúc Chúc Long liều mình khép mắt
Chúc Long là vị thần kì lạ, đêm đóng mắt, ngày soi sáng, không ăn không ngủ không nghỉ, mưa gió không đổi.
Tại nơi mà trong nháy mắt, thiên địa lúc mở sáng thì roi sáng rực rỡ bốn phương tám hướng mà khi đóng chặt mắt thì một trời đen kịt, buồn tẻ như thế, khiến hắn nghĩ, khi mọi thứ tất cả trở nên vừa nặng nề lại hỗn độn, nếu như một ngày không có ánh sáng.
Không khỏi bật cười, nhưng thật ra làm sao vậy? Hôm nay lại giống như con người đột nhiên buồn vì xuân qua bi thương khi thu tới.
Chính vào lúc này, trước mắt đột nhiên lóe sáng một trận quang mang, không sáng không tối nhưng tinh mang chói mắt, Chỉ thấy mây tía trái phải hai bên tản ra, mũi nhọn bên trong, trường bào xanh biếc, thiên uy nghiêm nghị lửng lờ giữa không trung.
Ứng Long biến sắc, nhưng thấy châu hoa xoay vòng, một viên bảo châu lực lượng phi phàm đang tự do di động bên cạnh thân thanh sam, nam tử đứng trong đó, hai tay kết ấn, hai mắt khép lại thi triển pháp thuật, dùng tiên khí để dẫn, mỗi một viên bảo châu bên trong phát sinh quang hoa vạn trượng, tinh mang trơ trụi, như thiên cổ, cực diệu vật đổi sao dời, duy chỉ có Bắc Đẩu mãi mãi không đổi.
“Thiên Xu…”
Tinh mang ở vòm trời gần trong gang tấc, phảng phất chỉ cần vươn tay liền có thể hái xuống.
Nhưng Tham Lang kiêu ngạo, nếu không có năng lực sánh được, làm sao có thể lật úp vòm trời, sao trời rơi vào lòng bàn tay?
Đôi con ngươi sắc vàng ánh đột nhiên hiện lên hình thú, gió nghịch dòng, điên cuồng gào thét trên bầu trời, phía sau bỗng nhiên một đuôi hắc sa cự long kiên quyết ngoi lên bay lên không, đuôi quặt qua đỉnh tháp, thân thể mở rộng trong không trung, một đôi mặc giang rộng, yêu khí dốc toàn bộ, hắc sa bao trùm vòm trời che lấp trời đất.
Bên tai ẩn ẩn tiếng khóc của rồng, rung động vòm trời Càn Khôn.
Yêu khí cuồn cuộn khắp trời, hắc sa tung mình, nhất thời che đi ánh sáng rực rỡ của khỏa khỏa bảo châu chói mắt phía dưới, quang hoa bị đè áp suy thoái, thậm chí chỉ như đom đóm loe lóe, chấm chấm nhấp nháy.
Trong cuồng phong hỗn loạn trong phút chốc cũng không biết có bao nhiêu hắc sa, càng khiến thiên địa rơi vào hố đen thăm thẳm, Ứng Long nở nụ cười, thản nhiên chắp tay sau lưng, nhấc chân bước ra. Từng bước từng bước giẫm trên thang treo đến tận đây, cũng chưa đến một trăm bậc thang, nhưng mà hắc sa từ trong không trung bay ra, dưới chân nặng như chì, như treo lơ lửng trên thang bầu!
Hắn đi một, hắc sa kia liền leo lên một bậc thang, không nhanh không chậm, kính cẩn nghe theo từng bước từng bước chân của Ứng Long lên đường trời.
Cũng đã lâu, Ứng Long rốt cục dừng bước.
“Thiên Xu.”
Hai người trong lúc đó, chính là đứng ở giữa.
Bầu trời trên cao chấn động từ từ sà xuống, gió mây di chuyển, tầng tầng dày đặc.
Nơi cao gió mạnh, đuôi hắc sa trong gió sát mặt vụt qua ‘tất tất tốt tốt’ ma sát vang lên ở bên tai.
Vạt áo xanh vụt lên, huyền bào phất phơ, thần tiên khí độ, yêu đế tà mị, một màn này lại khiến người nhớ tới hai nghìn năm trước, hình như cũng từng thấy qua. Có thể từ lúc hai nghìn năm trước trên dải Ngân Hàn, liền kết hạ mối duyên tiên yêu cũng không giải được, cắt cũng không đứt.
Thiên Xu nghe tiếng mở mắt.
Ánh mắt như điện, so với mũi kiếm càng sắc bén lạnh lẽo, băng hàn. Bàn Cổ tạc vô hình, Ứng Long tuyệt không nghi ngờ hôm nay nằm ở trong tay chỉ chờ hắn đến gần hắn sẽ cầm bổ thẳng xuống.
Tựa hồ chỉ cần là việc của thất nguyên tinh quân, vô luận Thiên Xu đang ở chân trời góc biển, đều không thể giấu giếm hắn.
Ứng Long cũng không có ý che giấu, nếu không cũng không thản nhiên trêu chọc: “Vốn đã biết tinh quân hành sự cương trực công chính, vốn dĩ thế nên đồng tông trong thất nguyên cũng phải như vậy. Nếu ngoại trừ tinh quân, tất cả trong xương cốt đều có ý làm trái, nói vậy chắc chắc sẽ làm cho cái tên thiên đế ngồi bên trên kia còn không phải ngày ngày phải giậm chân đạp đất hay sao?” Lại không hề hay biết nếu luận về người ngấm vào xương cái tính làm nghịch, thử hỏi trên đời này, là ai có thể so với vị này tiếp nhận tôn úy (tôn trọng, kính phục) của bách tiên, rồi lại hết lần này tới lần khác không phục thiên mệnh, dấy binh làm phản. Long quân thượng cổ mặc dù nhốt hai nghìn năm thế nhưng không có một chút hối ý?
Thiên Xu từ chối cho ý kiến, nhưng trong mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Ứng Long lại nói: “Đồng tông của tinh quân ai ai cũng một lòng giữ gìn, bản tọa bỗng nhiên nghĩ, có chút ước ao.” Hắn dừng ở trên mặt Thiên Xu biểu tình trước sau như một kiên quyết một lòng, thở dài, “Ở chung lâu ngày, cũng chưa từng thấy qua tinh quân đối với bổn tọa xuất hiện vẻ mặt ôn hoà.”
“Xin hỏi long vương, đối với từng chuyện mà Long quân đã làm, làm sao bản quân có thể lấy vẻ mặt thản nhiên như không mà chống đỡ?”
Có mưu đồ với Tây Hải, đối kháng thiên đình, phá hủy trụ trời, làm đổ vòm trời, một trong số đó dù Ứng Long có chín đầu như Thủy Cửu Anh cũng không đủ chém!
Ứng Long suy nghĩ một chút, thấy có thể chấp nhận, bày ra dáng vẻ tiếc nuối gật gật đầu: “Xác thực không sai.”
Thiên Xu nâng tay, chỉ thấy phía trên Bắc Đẩu thất tinh mặc dù ảm đạm, nhưng chưa đến mức bị diệt, trong lòng mới buông lỏng nỗi lo, lúc này trở mình tay buông thỏng ngang trời, mắt thấy huỳnh quang bảo châu áp tới vây quanh Ứng Long đều đã thu hồi.
Ứng Long thấy thế, nói: “Hành động của t inh quân, thực như đẩy thuyền vào bờ, tốn sức mà không có ích gì.”
Thiên Xu thế nhưng nói thêm: “Long vương vì sao thủy chung khăng khăng một mực?”
“Phải hiểu ra cái gì đây?” Ứng Long bỗng nhiên nở nụ cười, tiếu ý chứa đầy vị đạo châm chọc, “Tẩy tâm nhưng nào biết là đầy lòng, hiểu ra đạo lý lại chính là sai lầm. Vạn vật khắp nơi, đều không giống nhau. Đúng thuận lòng trời, còn không chính là nghịch mệnh, bất quá chỉ là một ý niệm. Tinh quân chấp mê, bản tọa cũng chấp mê, trăm sông đổ về một biển, vì thế mới lần thứ hai gặp lại ở tỏa yêu tháp.”
Thiên Xu trầm ngâm chỉ chốc lát, đột nhiên hỏi: “Hôm nay, có phải không thể không đánh hay không?”
Ứng Long nghe lời ấy, thần sắc nhẹ nhàng bâng quơ cũng ngưng trệ, dần dần thu lại, con ngươi sắc vàng ánh càng trở nên thâm thúy, đó là một loại thái độ ngưng trọng không cho phép người khinh thường, ánh mắt phảng phất hình như có ngọn lửa nóng cháy toát ra: “Tinh quân luôn luôn sát phạt quyết đoán, hôm nay lại chần chừ, bản tọa có thể cho rằng, tinh quân đối với bản tọa do dự hay không?”
Thiên Xu không đáp, tựa hồ cũng chính bị một câu nói vừa rồi khiến bản thân có chút không hiểu, không giải thích được.
Lúc này Ứng Long vươn tay qua, đơn giản nắm chặt lấy cánh tay Thiên Xu: “Thiên Xu, ngươi thế nhưng tại lo lắng, lo lắng cho ta sao?”
Lo lắng?
Hắn hiện tại mắt thấy trời cao sẽ sụp xuống, làm sao có thể thi pháp nâng trời lên lại, nhưng mà khi nhìn thấy nam nhân cố ý nghịch thiên một lần nữa … Thiên Xu cũng không dối gạt mình, hắn phải thừa nhận, lần này, hắn xác thực bởi vì Ứng Long, mà do dự.
Hắn thậm chí không thể nào như hai nghìn năm trước, không chút do dự rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía Ứng Long.
Thẳng đến khi cái tay ấm áp kia xuyên thấu qua thanh sam.
Thiên Xu lúc này mới chợt bừng tỉnh như lúc ban đầu, nhíu mày nói: “Buông tay.”
Tiếng gầm chấn động, đem bàn tay Ứng Long đánh văng ra.
Cho dù là do dự, thì tính sao?
Ứng Long nghịch thiên, không nghi ngờ gì, hắn là khôi thủ thất nguyên, trách nhiệm của hắn là giải kiếp giải nạn, không quan hệ gì với trước kia, cũng không bàn vể nhân quả, trong tay nắm Bàn Cổ tạc, quét sạch yêu tà, giữ gìn thiên đạo!
“Thất nguyên khôi thủ Tham Lang, hôm nay cùng quân tiếp tục hẹn ước ngàn năm trước, đánh một trận chưa xong.”
Binh khí vô hình, không tiếng động ra khỏi vỏ.
Bàn Cổ tạc, chính là thần vật từ thuở khai thiên địa hỗn độn, phân Càn Khôn thành hai, kêu kéo không dứt bên tai.
Ứng Long không khỏi cười khổ, muốn lay động ý chí của Tham Lang, tựa hồ còn khó hơn lên núi thái sơn.
Lúc này huyền hoàng Càn Khôn Việt xẹt điện hiển hình ra, không cần pháp lực thôi động, đã nghiêng mình xuất nhuệ khí ngùn ngụt, bộc lộ tài năng.
Binh khí va chạm, bên tai nghe đâu có tiếng xơ xác tiêu điều ——