Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé
211: Phiên ngoại cuối kết
Đêm giao thừa, Diệp Thành và Từ Lạc tổ chức bữa tiệc tất niên cuối năm. Mời tất cả bạn bè của họ cùng đến tham dự.
Bên ngoài trời lúc này, tuyết bay đầy trên không trung như lông ngỗng trắng, cả một thành phố được phủ bởi tuyết trắng.
Bên trong Diệp trạch, không khí ấm cúng vô cùng. Gia đình Diệp Thành một nhà ba người đang trong phòng lớn xem tivi, đúng lúc này bác Long đi vào.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
Diệp Thành xuống giường trước, mở cửa phòng, “Bác Long, có chuyện gì sao?”
Bác Long cười, “Thiếu gia, có vợ chồng cậu Minh Thiên tới…bạn bè của cậu và thiếu phu nhân đều tới rồi.”
“Thật ạ, vậy bác xuống trước, một lát cháu và Từ Lạc sẽ xuống.” Diệp Thành nói.
Bác Long gật đầu, sau đó đi xuống lầu trước.
Diệp Thành quay lại phòng, bay lên giường ôm vợ con, trời lạnh kiểu này, anh lười đi xuống tiếp khách, để cho cái đám bạn kia đợi chờ một chút cũng không vấn đề gì.
Từ Lạc đang ôm con trai, cô thấy anh quay lại, liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Diệp Thành lắc đầu, “Không có, chỉ là đám bạn của chúng ta đến rồi, nhưng mà anh chưa muốn xuống tiếp họ.”
Từ Lạc bật dậy, “Thật sao?” Cô hưng phấn, “Em phải xuống dưới, lâu rồi mới có dịp, huống hồ tối nay chúng là làm cơm tất niên mà không phải sao?”
Lời vừa dứt thân hình của cô đã vọt xuống giường, sau đó khuất sau cánh cửa. Diệp Thành một dạng chưng hửng nhìn theo vợ, anh bất đắc dĩ chỉ có thể lắc đầu.
Bên dưới nhà, Vũ Minh Thiên và Quách Vân ngồi ở sofa đang nói chuyện cùng vợ chồng Đặng Đình Phi và Lương Minh Phương, phía bên kia, vợ chồng Trần Phong và Lộ Hà cũng đang nói cười không ngớt với bác Long, cả đám xôn xao ồn ào náo nhiệt, biến cái sảnh tiếp khách nhà Diệp Thành trở nên một cái chợ nhỏ ngày tết.
“Mọi người đến rồi.” Từ Lạc từ trên lầu đi xuống, miệng tươi cười thân thiện như bao năm mới gặp lại tri kỷ. Cô đang mặc cái áo lông bông màu hồng do Diệp Thành đặt mua cho cô.
Cả đám đang nói chuyện vừa nghe thấy tiếng Từ Lạc gọi liền ngước lên, tất cả đều không tránh khỏi suýt xao, “Ai ui, Diệp thiếu phu nhán nhà chúng ta, ngày càng đẹp ra ấy nhỉ, chồng khéo chiều, gái một con trông mòn con mắt luôn.” Lộ Hà cong môi nói.
Lương Minh Phương cũng chen vào được một câu, “Phải đấy, họ Diệp kia cưng Lạc Lạc còn hơn cưng trứng gà, sợ dập sợ bể như vậy, bảo sao không đẹp…”
Đặng Đình Phi chọt chọt lưng vợ mình, bắt đầu mở chế độ vuốt mông, “vợ của anh cũng xinh này, anh chiều em còn hơn Diệp tổng chiều vợ đấy, hắn dám đo độ sủng thê với anh không?”
Lương Minh Phương đập bẹp một cái lên tay ý, “Đo cái gì, chỉ giỏi cái miệng.” Đặng Đình Phi bị vợ mắng, cười hì hì không giận chút nào. Ngược lại là Quách Vân và Vũ Minh Thiên, hai vợ chồng cứ như trẻ con, lúc ngọt hơn đường, khi thì lại chua hơn giấm.
Trần Phong lên tiếng, “Tới sớm một chút, buổi tối anh đưa Lộ Hà đi ngắm pháo hoa bắn ở quảng trường nữa.”
Đặng Đình Phi cũng như nhớ ra, “Đúng rồi, anh và Minh Phương buổi tối cũng đến chùa Kính Tâm để thắp hương lễ phật, nên bọn anh mới tới nhà em sớm chút, như vậy, cơm tất niên cũng có thể ăn, mà đi chơi giao thừa cũng tiện.”
Bên này, Vũ Minh Thiên cũng lên tiếng, “Anh cũng phải đưa Quách Vân về nhà nội, con gái anh đang ở chỗ ông bà, hai vợ chồng anh rất nhớ nó.”
Từ Lạc nghe xong trong lòng hơi hụt hẫng một chút, nhưng vẫn nở một nụ cười tươi như hoa, cũng phải, ai cũng có gia đình, có con cái, không thể lúc nào cũng gặp nhau được.
Diệp Thành lúc này vừa xuống tới cũng nghe thấy lời của mọi người, anh đi đến chỗ Từ Lack ngồi xuống, “Không sao, mọi người cùng ăn cơm đã là tốt rồi, buổi tối tôi với Từ Lạc cũng bận việc.”
Đoạn anh quay qua Bác Long, “Bác Long, mọi người cùng ăn cơm thôi. Bác cũng ngồi chung với bọn cháu nhé.”
Bác Long đứng một bên cười hiền hoà, “Thiếu gia vẫn là không nên, đám trẻ các cháu ngồi ăn, ta già rồi, không thích hợp đâu, các cháu cứ ăn, ta lên với tiểu Lạc Thiên.”
Diệp Thành biết ý Bác Long, anh cũng không ép, để ông lên lầu chơi cùng con trai mình. Mọi người thế là vào phòng ăn bên trong, thưởng thức cơm giao thừa.
À, cơm tất niên hơi sớm thì phải.
Bữa cơm tất niên kết thúc trong vui vẻ và tiếng cười đầy ắp. Ai cũng có hạnh phúc của chính cuộc đời mình.
….
Sau bữa cơm, Từ Lạc và Diệp Thành tiễn đám bạn thân của họ ra về. Dĩ nhiên cũng không quên lấy bao lì xì cho con trai bảo bối nhà họ.
Đến tối, Diệp Thành trở về phòng chơi với con trai. Từ Lạc ở bên dưới chuẩn bị đồ ăn khuya cho hai cha con Diệp Thành, để đón giao thừa. Bác Long ở bên cạnh giúp cô một tay.
“Tay nghề của cháu thật không bằng bác.” Từ Lạc vừa nói vừa cười. Đối với người đàn ông này, cô kính trọng như cha ruột, suốt thời gian từ khi cô lấy Diệp Thành, bác Long cũng là một nhân chứng duy nhất đã chứng kiến cô từ đau khổ rồi đến hạnh phúc…
Cô xem ông như cha cô vậy.
Bác Long cười xòa, “Ài, thiếu phu nhân, đừng có khiêm tốn vậy, bác cũng chẳng tài giỏi gì, chẳng qua làm nhiều công việc bếp núc thường xuyên nên mới quen như vậy thôi.”
Hai bác cháu sửa soạn đồ ăn xong, bác Long hàn huyên thêm vài chuyện với Từ Lạc rồi nói với cô để ông về phòng nghỉ ngơi.
“Hầy, thật là xấu hổ ghê, bác già rồi, tuổi gì đâm ra cũng lười, lại ham ngủ.” Bác Long vừa nói vừa ngáp một cái, xoay người đi về phòng.
Từ Lạc nhìn theo bóng lưng ông, mỉm cười bất đắc dĩ chỉ lắc đầu.
Nhóc con Diệp Lạc Thiên sắp một tuổi, đã lẫm chẫm biết đi, còn bò thì lại vô cùng thuần thục, nhóc con đang chơi cùng ba mình cười toe toét, lộ ra hai cái răng sữa lớn, trắng tinh.
Từ Lạc lúc này đang định tiến vào chơi với hai cha con, thì điện thoại vang lên, cô cầm lên nhìn là cuộc gọi video từ Lương Minh Phương.
Từ Lạc bắt máy cuộc gọi, khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo trong màn hình điện thoại.
Lúc này Lương Minh Phương mặc một chiếc áo bông dài màu vàng nhạt, thoạt nhìn xinh đẹp bội phần. Tóc cô bị gió thổi loạn, khuôn mặt cũng vì lạnh mà đỏ hồng lên trông thấy dù trời tối.
“Lạc Lạc, có nhìn thấy chị không?”
Từ Lạc cười nói, “Em thấy, mà chị đang ở đâu đấy, thấy hơi tối?”
Lương Minh Phương xoay điện thoại một vòng, Từ Lạc qua màn hình điện thoại thấp thoáng thấy đèn hoa đăng treo trên không gió thổi, lúc sáng rực lúc mờ mờ.
Lương Minh Phương đối diện vào điện thoại nói: “Chị với anh Đình Phi đang ở chùa Kính Tâm, bọn chị đang thắp hương, ở đây náo nhiệt lắm luôn đó.”
“À…nhanh vậy đã tới chùa rồi sao?” Từ Lạc hỏi.
“Ừ, tụi chị ở nhà em xuất phát luôn mà, đến vừ kịp liền gọi cho em đó.” Minh Phương vừa nói thở ra cả khói trong miệng vì lạnh. “Ở nhà đón giao thừa vui vẻ nhé, chị đây đi cầu phúc cho em.”
“Chị cầu cái gì?”
“Ừ thì, cầu cho Diệp thiếu phu nhân sớm sinh đứa thứ hai cho Diệp tổng, không uổng công hắn nỗ lực cày cấy mỗi ngày.” Minh Phương ý cười ngập mặt, trêu chọc Từ Lạc.
“Thôi đê! Chị lại nữa rồi.” Từ Lạc xùy một tiếng. Muốn tắt máy vì điện thoại bên kia sóng yếu.
Lương Minh Phương đành tắt máy. Sau đó cùng Đặng Đình Phi leo lên từng bậc thang tại chùa Kính Tâm.
Người lên đây cầu nguyện phúc lành cho năm mới rất nhiều, từ xa nhìn lại, Đặng Đình Phi và Lương Minh Phương đã đi chìm vào bóng tối.
Nhưng lên tới Khuôn viên ngôi chuà này, sẽ là ánh sáng rực rỡ của lồng đèn hoa đăng, rực rỡ.
Bóng tối sẽ bị đánh tan, mà còn lại chính là ấm áp vô tận, từ trong lòng mình nhỏ nhoi cho đến cả một bầu trời rộng lớn.
Lương Minh Phương nghĩ như vậy, bỗng nhiên ngước lên nhìn những lồng đèn hoa đăng, khẽ mỉm cười, cô hoàn toàn không biết rằng trong đôi mắt cô lúc này, đã tồn tại một thứ ánh sáng tuyệt đẹp không bao giờ bị dập tắt.
….