U Minh Trinh Thám
Chương 631: Kết cục
– Tôi không khống chế được thôi…
Diệp Tiểu Manh ở trên không trung vô lực quơ quơ móng vuốt của nàng, muốn tiếp tục giẫm trong hư không như vừa rồi, lại phát hiện là vô dụng, hơn nữa lông tơ trên móng vuốt của nàng đang không ngừng biến mất…
– Oành…
Một tiếng nổ vang, hai thân ảnh từ trên không trung rơi xuống đất, bám theo một mảnh bụi mù.
– Ai nha, đau quá a…đau…Di? Như thế nào lại biến trở lại?
Minh Diệu ngồi dậy xoa mông kêu to. Cũng may độ cao khi đó cũng không cao lắm, cho nên cũng không hề bị thương tổn gì. Ở trên người Minh Diệu là một cô gái toàn thân trần trụi đang nằm sấp, Diệp Tiểu Manh nhắm mắt dựa vào trên ngực hắn không hề nhúc nhích.
– Nè Tiểu Manh, cô không sao chứ? Cô đừng làm tôi sợ nha…
– Mệt mỏi quá, cho tôi ngủ một chút đi.
Cô gái nhẹ nhàng nỉ non một câu, vùi đầu vào trong ngực Minh Diệu, tìm một vị trí thật thoải mái ngủ thiếp đi.
…
Tầng mây dày đặc trên không trung đã dần dần tiêu tán, mặt trời sáng rỡ chiếu xuống đại địa.
Nhờ trưởng lão hội Huyết tộc giúp đỡ mấy người Ada cũng đã đột phá được vòng vây La Sát đàn thoát ra bìa rừng, nhìn thấy bên trong rừng rậm La Sát đàn đột nhiên như hoàn toàn vô lực té ngã trên mặt đất, dần dần hóa thành một bãi máu loãng. La Sát đàn vây công thành thị cũng bắt đầu mất đi lực lượng hành động, không nhúc nhích té xuống đất, biến thành người chết thực sự.
– Đã xong rồi sao?
Lưu Thiên Minh nhìn lên ánh mặt trời đang chiếu xuyên qua tầng mây sáng ngời, buông chén trà trong tay xuống:
– Xem ra lần này thật sự là đã xong…
– Có thể giúp ta một chuyện được chứ? Đông Phương bán thần?
Thanh âm một nữ nhân vang lên trong đầu Lưu Thiên Minh.
– Ta cần lực lượng của ngài, giúp ta đem hai tiểu tử kia đón trở về!
…
– Di? Mình còn ở trong mộng sao?
Đợi khi Diệp Tiểu Manh tỉnh lại, nàng phát hiện trên người mình đang đắp chiếc áo khoác của Minh Diệu, nằm trong lòng hắn. Trên đầu vẫn là không trung màu đen, ngay cả một ánh sao cũng không thể nhìn thấy.
– Không phải là đang nằm mộng đâu, cô ngốc!
Minh Diệu đưa bàn tay của mình giống như vuốt ve sủng vật nhu nhu mái tóc của Diệp Tiểu Manh.
– Hai người chúng ta đã bị vây khốn ở nơi này không thể quay về rồi!
– Bị vây khốn rồi sao? Cũng không sao!
Diệp Tiểu Manh nhìn khắp chung quanh một lần, là một mảnh thổ địa màu đen hoang vắng xơ xác, chỉ có hai người bọn họ. Nàng cười híp mắt nhìn lên Minh Diệu, mỉm cười ngọt ngào:
– Có anh ở đây thế nào cũng không sao cả!
– Có quan hệ!
Minh Diệu thở ra một vòng khói, thản nhiên nói:
– Nơi này không có gì cả, thật nhàm chán…
– Sẽ không đâu, có tôi ở cạnh anh làm sao anh thấy nhàm chán được.
Diệp Tiểu Manh ôm cổ Minh Diệu nói:
– Nếu như anh cảm thấy nơi này chỉ có hai chúng ta sẽ thật vô vị…hay là chúng ta sinh thêm một đứa bé?
– Ách…
Minh Diệu bị những lời nói này làm hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa nuốt luôn điếu thuốc thơm vào bụng mình.
– Tại sao cô lại có thể có…ý nghĩ rộng mở đến thế…
– Uy, nếu như hai người các ngươi thật sự muốn ở vùng đất khô cằn sỏi đá này chế tạo ra một chủng tộc mới, ta sẽ về đi ngủ đây.
Thanh âm của Lilith đã lâu không nghe thấy đột nhiên vang lên trong hư không. Bên trong hư không tối đen xuất hiện hai đôi tay, đem không gian hư vô xé rách thành một khe hở nho nhỏ.
– Nên nhớ tôi còn chưa được ngủ đủ đâu, không nhiều kiên nhẫn chờ đợi hai người!
– Hai người tốt nhất nên quyết định nhanh lên một chút, hai chúng ta kiên trì không được bao lâu đâu!
Thanh âm của Lưu Thiên Minh ở một nơi khác truyền đến:
– Loại chuyện xé rách không gian kiểu này, rất tổn thương nguyên khí…
– Phải về nhà sao?
Minh Diệu cười híp mắt nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình hỏi.
– Ân…hay là nên trở về đi!
Diệp Tiểu Manh ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ nói:
– Nơi này không có thức ăn, cũng không có công viên Disneyland…chị Mị cũng sẽ thật lo lắng!
– Ha ha, tốt lắm, vậy chúng ta trở về!
Minh Diệu đứng lên khỏi mặt đất:
– Còn có khí lực đi đường không?
– Không có!
Diệp Tiểu Manh giống như đang làm nũng, lắc lắc đầu nhỏ, hướng Minh Diệu vươn ra đôi tay:
– Muốn anh ôm thôi!
– Hai người các ngươi làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng hai người sẽ không trở lại nữa chứ!
Chứng kiến Minh Diệu khập khiễng ôm Diệp Tiểu Manh đi ra khe hở không gian, hai mắt của Mị không khỏi tuôn nước mắt mừng rỡ.
– Ha ha, làm sao có thể đây!
Minh Diệu nhìn Mị lộ ra nụ cười:
– Đừng quên, tôi là nam nhân từng tiến vào thân thể của cô, làm sao lại không trở lại?
– Hỗn đản, đừng nói chuyện kiểu như vậy thật dễ dàng làm cho người ta nghe được hiểu lầm!
Mị ném cho Minh Diệu một ánh mắt thật hung tợn, vội vàng giải thích với Diệp Tiểu Manh đang nằm trong lòng Minh Diệu:
– Em hãy nghe chị nói, không phải giống như em tưởng tượng đâu, khi đó chính là…
– Không sao cả, chị à!
Nằm trong lòng Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh lại nhìn Mị cười ngọt ngào:
– Vừa khi nãy anh ấy cũng mới cưỡi lên người em đâu…
– Vương bát đản, ta tổng cộng chỉ có hai đứa con gái, ngươi lại không buông tha một đứa nào!
Hai mắt Diệp Trọng đỏ đậm vọt tới:
– Hôm nay ta không giết chết ngươi không được!
– Nè nè, ngươi hãy nghe ta nói chứ…
Minh Diệu tranh thủ đem Diệp Tiểu Manh ném vào trong lòng của Mị, lắc mình tránh thoát móng vuốt sắc bén của Diệp Trọng, kêu to:
– Hoàn toàn không giống như ngươi đã tưởng tượng đâu, nè, ngươi hãy bình tĩnh một chút nghe ta giải thích đi…
– Kỳ thật tôi cảm thấy được lúc ấy nên để cho hắn tiếp tục ở lại nơi ước thúc kia thì tốt hơn.
Lưu Thiên Minh đẩy cao gọng kính viền vàng của mình, quay đầu nhìn Lilith nói:
– Cô cảm thấy thế nào?
– Không liên quan gì tới tôi cả.
Lilith dùng bàn tay trắng muốt như ngọc che khuất miệng mình, ngáp dài một hơi:
– Giấc ngủ của phụ nữ không được đầy đủ sẽ rất nhanh già đi, tôi phải đi về tiếp tục ngủ…
HẾT.