Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 645: Mẹ con như vậy
“Chị gọi thế thật hả? Mẹ em 40 rồi đấy.” Dương Phàm đứng dậy cũng không vội giới thiệu mà ngược lại trước tiên nhấn mạnh vấn đề vai vế này.
“Cái thằng này, tại sao lại đem tuổi mẹ ra nói bừa thế hả? Ngươi ta còn đang định giả làm chị mày đó!” Dương Lệ Ảnh nói câu này không phân lớn nhỏ làm cho Chúc Vũ Hàm như bị sấm đánh ngang tai. Hai mẹ con không phân trên dưới này, thực sự là khiến người ta quá hiếu kỳ và ngưỡng mộ chết.
“Chào cô. Cháu là bạn của Dương Phàm.” Ý thức được hậu quả việc xưng hô sai vai vế có thể tạo thành, Chúc Vũ hàm cuối cùng cũng khôi phục lại được dáng vẻ như mọi khi. Những thất thố trước kia, thực sự không phải phụ nữ bình thường có thể khống chế. Một người phụ nữ 40 tuổi trông lại chỉ như một cô gái 25, 26, quả thật là đả kích đối với người dùng mỹ phẩm cao cấp để níu giữ thanh xuân như Chúc Vũ Hàm. Lại nhìn quần áo của Dương Lệ Ảnh, chỉ là một bộ pijama đơn giản, thế nhưng người ta mặc lên tại sao lại trẻ như vậy? Trời thật là vô lương tâm mà! Chúc Vũ Hàm không phải chỉ bị choáng bình thường, càng nghĩ trong lòng càng khao khát muốn biết được phương pháp giữ gìn tuổi xuân của Dương Lệ Ảnh, đồng thời thầm vui mừng vì hôm nay tới đây quả thật là vô cùng chính xác.
“Em đừng nghe Dương Phàm nó nói, thích gọi gì thì cứ gọi thế. Bình thường trong nhà không có khách, thằng này nó toàn gọi chị bằng tên. Lúc nãy em vừa hỏi gì? Mỹ phẩm? Chị chỉ dùng mỡ bôi gạch giá hai đồng thôi.” Dương Lệ Ảnh cười hi hi nói, Chúc Vũ Hàm nghe xong choáng tới mức không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc luôn. Mỡ bôi gạch giá 2 đồng là cái gì? ( Chú thích: đây là một loại mỹ phẩm trước kia có nghe nói là dùng ngọc trai để chế ra.)
Khi về nhất định phải mua mấy hộp, mà không, phải mua mấy chục hộp. Chúc Vũ Hàm nhắc nhở bản thân, tiến lên trước thân thiết năm tay Dương Lệ Ảnh nói:” Cô à, hay cháu gọi cô là chị cả nhé, cô trông còn trẻ hơn cả cháu nữa cơ. Thật là không dám cùng cô bước ra chung một cửa.” Câu nịnh này mặc dù là thực tế, nhưng đàn bà nào nghe được mấy câu như vậy bất luận là thật hay giả thì khẳng định cũng cười vui sướng. Đây chính là vũ khí đặc trị đàn bà.
Chúc Vũ Hàm này quả thật không đơn giản à nha, một câu thôi đã thân với mẹ như chị em vậy. Dương Phàm tức giận bất bình nhìn hai người nắm tay nhau đi vào trong, hoàn toàn coi mình như không khí.
“Mẹ à, con hai năm mới về nhà, cơm trưa còn chưa ăn đâu đấy.”
Dương Phàm kể khổ khiến cho Dương Lệ Ảnh xấu hổ thè lưỡi nói:” Trời ơi, chút nữa là quên mất cục cưng rồi. Trong tủ lạnh có thức ăn đấy, con tự mình nấu đi.”
Chúc Vũ Hàm có chút không yên tâm hỏi:” Chị à, cậu ấy nấu cơm ăn được không đó?”
Dương Lệ Ảnh lộ vẻ giảo hoạt, nhỏ giọng nói với Chúc Vũ Hàm:” Chị cố ý đó, nó nấu cơm ngon lắm. Hai năm nay chưa được ăn rồi, hiện tại phải ăn cho đủ vốn. Ai mà biết mai nó lại đi đâu, ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Chúc Vũ hàm cuối cùng cũng hiểu vì sao Dương Phàm lại luôn có vẻ ông cụ non như vậy. Có người mẹ như thế này, không trưởng thành sớm mới là lạ. Chúc Vũ Hàm thậm chí đã từng hoài nghi, trước kia khi Dương Phàm ở nhà, không biết bị Dương Lệ Ảnh sai tới mức nào nữa.
Hai chị em thân mật đi lên lầu, trên đường nói chuyện vui vẻ. Dương Phàm làm ra vẻ tôi sớm đã biết sẽ như vậy, ngửa mặt lên trời than thân trách phận rồi mở tủ lạnh, nhìn thoáng qua thì đồ ăn ít nhất cũng phải đủ dùng trong một tuần. Dương Phàm hơi nghi ngờ, có phải là mẹ đã biết trước mình sẽ về nên mua sẵn đồ để đấy rồi bắt mình làm nô dịch không. Nếu không tại sao trong tủ lạnh toàn mấy thứ mẹ thích thế này?
Cũng may là nguyên liệu đều đã được rửa sạch rồi bọc ni lông, Dương Phàm thành thạo lấy ra mấy thứ, rửa qua một lần nữa là OK. Lúc Dương Phàm còn đang bận bịu ở trong bếp, lòng nghĩ hai mẹ con sống với nhau lâu năm như vậy, cũng không biết là mẹ lo cho mình nhiều hơn hay là mình lo cho mẹ nhiều hơn. Nhưng có một điểm có thể khẳng định đó chính là cơm tối có vẻ như toàn chờ Dương Phàm học xong về nấu.
Lúc còn nhỏ ông ngoại luôn nhấn mạnh quân tử tránh xa nhà bếp, ông ngoại mất câu này bị coi như không khí rồi. Căn nguyên của nó hình như là do có một hôm Dương Phàm không nuốt nổi món mẹ nấu vì không mặn thì cũng nhạt. Tự thân đi vào bếp làm một đĩa trứng xào rau hẹ, kết quả khi đang ăn lén thì bị Dương Lệ Ảnh phát hiện, sau đó Dương Lệ Ảnh nhất quyết đòi ăn cùng, từ đó Dương Phàm sã ngã trên con đường quân tử.
“Làm người phải khiêm tốn một chút mới tốt!” Dương Phàm lại than, thành thạo đánh trứng rồi đổ vào chảo, hôm nay lại làm món trứng xào rau hẹ.
Sau khi làm xong bốn món một canh, thấy mất khoảng 30 phút, Dương Phàm mãn ý cười rồi gọi :” Dương Lệ Ảnh, xuống ăn cơm thôi.”
Dương Lệ Ảnh bỏ lại Chúc Vũ Hàm đang nói chuyện thân thiết, vèo cái đã chạy tới cầu thang, sau đó làm vẻ như nhấn phanh vậy. Lúc cố trấn tĩnh để xuống nhà thì phát hiện Chúc Vũ Hàm đang trợn mắt há mồm nhìn mình, lúc này mới xấu hổ cười nói:” Gì thế, à, thói quen đấy mà, nó gọi một cái là chị phản ứng thế này ngay.”
“Uhm, uhm, hiểu rồi, phản xạ có điều kiện. Nhà em nuôi mấy con chó cũng thế, em gọi ăn là chạy tới nhanh như điện.” Chúc Vũ Hàm thuận miệng nói, cũng không phát giác là mình lỡ lời. Dương Lệ Ảnh hình như cũng không hề tức giận, cười hi hi đáp:” Trời đất bao la nhưng ăn cơm là việc lớn nhất. Thằng quỷ kia nó gian lắm, khẳng định là đã ăn trước rồi, không nhanh lên thì chúng ta chỉ còn lại chút canh thừa thôi.”
Chúc Vũ Hàm còn có điểm không tin nhưng xuống tới dưới nhà thì lại phải trợn mắt há mồm, Dương Phàm luôn luôn ung dung nhã nhặn đang ôm một tô cơm đầy ự đang hì hục gắp thức ăn.
Thấy Chúc Vũ Hàm và Dương Lệ Ảnh đi xuống, Dương Phàm có lòng tốt nhắc nhở một câu:” Chị à, đừng bảo là em không nhắc chị, lát nữa khi ăn động tác phải nhanh nhẹn chứ đừng để em lại phải đi nấu món khác cho chị đấy.” Dương Phàm nói xong rồi cầm tô cơm đi tới trước cửa và ăn như một lão nông dân.
Chúc Vũ Hàm có chút cảm giác rối loại thời không, án theo khí chất của Dương Lệ Ảnh, một người phụ nữ dịu dàng chả lẽ ăn cơm lại giống như ăn cướp sao?
Chúc Vũ Hàm rất nhanh liền phát hiện ra bản thân mình sai, lại còn sai một cách thái quá. Bát cơm của mình mới xong một nừa thì bốn món một canh trên bàn đã chỉ còn lại nửa bát canh. Lúc này Dương Lệ Ảnh mới vui sướng khôi phục lại dáng vẻ thục nữ, lấy khăn ra lau mồm rồi vỗ bụng sau đó bất mãn làm ầm lên:” Dương Phàm, thủ nghệ của con thụt lùi rồi đó, canh cải nấu thịt tại sao không ngon như trước nữa?”
Dương Phàm đang cặm cụi ăn cơm ngẩng đầu lên cười lạnh:” Cái này thì phải hỏi mẹ đó, mỡ gà ở nhà chắc là đã dùng hết từ nửa năm trước rồi phải không? Đến cái hộp đựng cũng mốc cả ra rồi.”
“Thế hả? Hôm qua mình quên không mua sao?” Tự hỏi bản thân một câu, Dương Lệ Ảnh thấy Chúc Vũ Hàm đang tỏ vẻ không nhìn thấy núi cao, lúc này mới nhớ ra trong nhà có khách, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ mặt đỏ lên, cười nói:” Gì thế, đợi tí nữa rồi Dương Phàm nó nấu cho em một bát mì thịt, bố nó lần nào đến đây cũng chỉ được một bát mì thôi, hay là chị nấu, lần nào nấu xong thằng quỷ này nó cũng phải cho thêm hai thìa muối. Úi, lỡ miệng rồi, em ăn từ từ nha, chị lên nhà làm một giấc đã.” Dương Lệ Ảnh nói xong bèn thướt tha đi lên lầu, chả có một tí phong phạm nào của bề trên cả.
Chúc Vũ Hàm sững sỡ đúng năm phút, cuối cùng đặt bát xuống rồi che mồm cười phá lên. :
” Ít thấy thì càng quái lạ!” Dương Phàm đặt bát cơm đã sạch béng xuống nói:” Đợi lát, em đi nấu cho chị.”
Chúc Vũ Hàm cố nhịn cười nói:” Em đã biết mẹ mình ăn khỏe thế rồi tại sao lại không nấu nhiều lên?”
Dương Phàm trợn mắt nói:” Chị nghĩ em không muốn hả? Nấu càng nhiều mẹ ăn càng nhiều, có lần ăn tới mức tức bụng, hại em nửa đêm phải giậy tới gõ cửa phòng khám mua thuốc tiêu.”
” Nghiệp chướng mà!” Chúc Vũ Hàm thở dài một tiếng nói:” Tại sao lại không thấy bố em?”
Sắc mặt Dương Phàm sầm lại:” Mồ côi, không có bố.”
Chúc Vũ Hàm đã quen với cái cách Dương Phàm đột nhiên biến đổi, vô cùng nhanh trí đứng lên nói:” Em vào bếp đi, để chị dọn bát cho.”
Ăn được ngủ được mà không béo, tâm tình lại giống như một cô bé 18 tuổi. Chúc Vũ Hàm tò mò vì sao Dương Lệ Ảnh lại có thể giữ cho mình trẻ trung tới vậy. Loại phụ nữ này quả thật là cực phẩm, cũng không biết là người đàn ông nào nhẫn tâm đối xử như vậy với hai mẹ con.