Ôn Ninh
Chương 4
20.
Tiêu Cảnh Thần đuổi ta ra ngoài, nam nhân nổi giận quá khó dỗ, người đẹp tức giận càng khó gấp đôi.
Ra cửa chưa được mấy bước, ta đã gặp Tiểu Tạ.
Ta nhìn phía sau của hắn không có ai, hỏi:
Hoàng tử Mông Cổ kia đâu?
Tiểu Tạ lạnh mặt, Cái gì mà hoàng tử Mông Cổ, chưa từng thấy qua.. Đó không phải là người, đó là một con heo..
…… Được rồi, con heo kia đi đâu rồi?.
Hắn hỏi ta làm sao xuất cung, ta chỉ hướng tịnh thân phòng* cho hắn đi.
(* phòng để thín trước khi làm thái giám =)) )
Tiểu Tạ rầu rĩ cười,Xem hắn còn dám chướng mắt thái giám không.
….
…………… cái loại tịnh thân phòng mà cha ta nói hắn đi nhìn một cái cũng sẽ gặp ác mộng, vả lại vị trí nào đó sẽ âm thầm đau vài ngày ư!!!
Có đôi khi, Tiểu Tạ thật độc ác, ngay cả ta cũng sợ.
Bởi vì phiên bang đến triều làm ra chút chuyện gây hoang mang quần chúng, Tiêu Cảnh Thần quyết định đẩy nhanh tiến độ đại hôn, đến lúc đó hai người chúng ta đã bái tổ tông một động phòng, mặc cho ai cầm đại đao đều cướp cũng không được.
Một ngày trước đại hôn, ta cầm bó hoa thủy tiên, mang đến trước mộ Tuyên Vương, ngồi nói chuyện phiếm với huynh ấy.
Tiêu Cảnh Tuyên thích nhất là Thủy Tiên, ta buồn cười, sao mà một võ tướng như huynh ấy lại có sở thích như các cô nương vậy, huynh ấy liền nhướng mày, cầm hoa trêu ta:
Tiểu nha đầu, chưa thấy hoa đi cùng mỹ nhân sao?
Tiêu Cảnh Tuyên và Tiêu Cảnh Thần, cùng một mẫu thân sinh ra, huyết mạch tương đồng, bộ dạng cực kỳ giống nhau, đều vô cùng hại nước hại dân.
Sau đó, Tiêu Cảnh Tuyên chết trận, ngoại trừ Tiêu Cảnh Thần, ta chưa từng thấy tuyệt sắc như vậy nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ gặp được một ít người có chút tương tự với bọn họ, ví như Ứng Cẩn lúc dùng bữa sẽ chậm rãi nói về chuyện thiên hạ, lại tựa như Dung Uy dáng vẻ hiên ngang cầm đao múa kiếm, lại như rất nhiều rất nhiều người trong hậu viện của ta.
Nhưng mọi người đều sai rồi, ta chưa từng coi Tiêu Cảnh Thần là thế thân của Tuyên Vương.
Ta nâng cao âm lượng, nói với người phía sau.
Bước chân người dừng lại, hừ nhẹ một tiếng,
Người tập võ chính là tai thính mắt tinh.
Ta quay đầu lại, người mặc tiên hạc bổ phục kia, không phải Ứng Cẩn thì là ai?
21.
Bệ hạ không phải là thế thân của Tuyên Vương, các ngươi cũng không phải.
Ta ngước mắt nhìn Ứng Cẩn, hắn từng là một người ôn hoà hiền lành như vậy, là cái gì đã thay đổi hắn?
Lúc thiếu niên, ta và Cảnh Tuyên, Cảnh Thần cùng nhau lớn lên, không giống với Cảnh Tuyên ca ca, sức khỏe của Cảnh Thần không tốt, ngay từ đầu, chàng ấy luôn trốn sau gốc cây lẳng lặng nhìn chúng ta.
Lúc ta nắm tay chàng ấy, tay chàng ấy lạnh lẽo ẩm ướt, nhưng ánh sáng trong mắt, so với ánh trăng biên thành còn chói mắt hơn.
Ta là con gái của võ tướng, lại bị ánh trăng sáng ngời kia dọa đến mờ mịt lúng túng, rụt lại cũng không dám động đậy.
Lúc phản quân phát hiện ra chúng ta, hắn gắt gao bảo vệ ta, đao bổ trên vai hắn, hắn ngay cả kêu đau một tiếng cũng không kêu, chỉ biết bảo ta đừng sợ. Từ đó về sau, hắn bị thương kinh mạch, không thể tập võ nữa.
Ta đứng lên, nhìn thẳng Ứng Cẩn.
Cái chết của Tuyên Vương, ta đau lòng, bởi vì huynh ấy là sư phụ, là ca ca mà ta kính yêu nhất, cũng là đại anh hùng cứu thiên hạ trong mắt ta. Nhưng Tiêu Cảnh Thần là người trong lòng ta, chưa từng thay đổi dù chỉ một ngày.
Ứng Cẩn thủy chung im lặng không nói.
Ta thở dài.
Ứng đại nhân, ta thừa nhận, ta từng nhìn thấy trên người bọn huynh những thứ tương tự như Cảnh Tuyên ca ca, nhưng đó cũng không phải là bề ngoài, mà là tâm nguyện và tài hoa, lòng trung thành tận tụy vì quốc gia của mọi người. Ta nghĩ, Cảnh Tuyên ca ca cũng sẽ muốn nhìn thấy càng nhiều người giống như huynh ấy, có cơ hội vì quốc gia mà tận tâm cống hiến.
Giống như huynh ấy, nam nhi vì quốc gia, mang trường kiếm đi đến chân trời góc bể.
Nói xong, ta vỗ vỗ bả vai Ứng Cẩn, cất bước rời đi.
Gió bắc lướt qua, giống như mang đi cả âm thanh người nọ nhỏ giọng thì thầm.
Vậy trái tim ta thì phải làm sao?
22.
Ngày đại hôn, kinh thành giăng đèn kết hoa, nghi thức đón dâu trải từ cửa cung tới phủ Tể tướng*, cả thành rực rỡ.
(* đoạn này mình cũng không chắc lắm, nhưng có vẻ Tể tướng đương triều là anh em của ông nu9, họ hàng theo kiểu đời ông, thái hậu là cô họ chứ không phải cô ruột.)
Tể tướng đương triều là mẫu tộc của Thái hậu, ta từ nơi này xuất giá, là vì phòng ngừa người phiên bang tới gây sự.
Ta được mọi người vây quanh lên kiệu, long xa phượng liễn đưa ta đến với người trong lòng của mình.
Trưa ba khắc, ta đến trong cung, Tiêu Cảnh Thần đang ở trước điện chờ ta.
Hắn đứng trên cao, trên long bào màu vàng là thương hải long đằng*, mày họa, mắt ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ như mặt trời chói chang ấm áp, ngay cả ngọn tóc cũng sáng ngời.
Dưới sự chứng kiến của văn võ bá quan, hắn vươn tay về phía ta, khẽ mỉm cười.
Ta được Tể tướng đỡ đi về phía hắn.
Tể tướng đã qua tuổi bảy mươi, đi đường lề mề run rẩy.
Ta cúi đầu nhìn người lọm khọm đang đỡ ta, nhỏ giọng thúc giục:
Nhị đại gia người có thể nhanh lên một chút hay không, ta sốt ruột động phòng!
Nhị đại gia thống khổ trả lời ta:
Ta cũng muốn nhanh, ta sốt ruột xuất cung.
Một người gấp vào một người gấp ra, hai chúng ta nhanh chóng đi đến đại điện, ta cuối cùng cũng đến bên Tiêu Cảnh Thần.
Khi hai tay chúng ta giao nhau, trong chốc lát, văn võ bá quan đều quỳ xuống.
Ta gãi gãi lòng bàn tay Tiêu Cảnh Thần, nhỏ giọng hỏi:
Còn ghen không?
Ngón tay Tiêu Cảnh Thần cứng đờ, hừ một tiếng:
Đã như thế này, còn dám cướp hoàng hậu của trẫm sao?
Lỗ tai hắn lặng lẽ đỏ lên, ta cười híp mắt.
Không lâu sau, Lễ bộ thị lang Ứng Cẩn tuyên đọc lễ vật mà triều thần tặng ta.
Xa kỵ tướng quân Dung Uy, tặng một bộ thiết mã, nguyện đế hậu tùng hạc trường xuân, giang sơn vĩnh cố.
Lại bộ thượng thư Hoắc Quân Dương, tặng một bộ chén Kim Âu, nguyện đế hậu nhật nguyệt hưng minh, hậu phúc vô cương.
Hàn lâm viện tu soạn Tần Trạch, tặng một bức long phượng, nguyện đế hậu châu liên bích hợp, loan phượng hòa minh……
Cuối cùng, Lễ bộ thị lang Ứng Cẩn, tặng một bức” Kế Chí Minh của Tuyên Vương quá cố.”
Ứng Cẩn ngẩng đầu nhìn ta, cách biển người tấp nập, hắn mỉm cười với ta như lần đầu gặp gỡ.
Chúng thần, nguyện kế thừa di chí của Tuyên Vương, tận trung tận lực, dẹp tan khói lửa, chúc đế hậu sơn hà vĩnh trú, cầm sắt vạn năm.
Nói xong, mười người kia vái chào đến cùng.
Hốc mắt ta chua xót, máu trong cơ thể lại giống như sôi trào.
Ta và Tiêu Cảnh Thần liếc nhau, giống như muốn khắc sâu điều này vào tâm trí.
Di chí của Cảnh Tuyên ca ca, cuối cùng cũng có người kế tục.
23.
Nghi thức đại hôn của hoàng đế phức tạp đến mức có thể mệt chết tám con ngựa.
Đây là cảm nghĩ của ta sau khi nhìn thấy sơn hào hải vị đầy bàn nhưng một miếng cũng không ăn được.
Trong yến tiệc ngoài văn võ Mãn Triều, còn có sứ thần Phiên bang đến triều yến, trong đó bao gồm Gà mờ và phiên dịch của hắn.
Ta khẩn trương muốn chết, kéo kéo ống tay áo Tiêu Cảnh Thần,
Hắn sẽ không nhận ra ta chứ?
Tiêu Cảnh Thần đánh giá ta từ trên xuống dưới một lúc lâu, lắc đầu,
Với trang điểm hôm nay của nàng, sợ là cha nàng cũng không nhận ra.
Trên bàn tiệc, sứ thần các quốc gia dâng hiến bảo vật không ngừng, đến phiên quân đoàn Gà mờ, mấy thái giám gầy yếu dùng sức từ khi bú sữa, mới nâng lên một cái rương gỗ lớn.
Ta đột nhiên rất sợ hãi, sợ hãi bên trong nhảy ra mấy anh cao to lực lưỡng xoay vòng nhảy múa.
Mông Cổ dâng lễ, chúc mừng bệ hạ đại hôn –
Tiểu Tạ đọc xong, rương gỗ mở rộng, thoáng chốc, toàn trường yên tĩnh.
Bên trong không phải mấy anh trai cao to lực lưỡng, nhưng so với mấy anh trai ấy còn đặc sắc hơn nhiều.
Trong rương gỗ sơn cao nửa người, có hơn mười thanh binh khí hàn quang lạnh thấu xương.
Tiêu Cảnh Thần nhíu mày, một giây sau, bên cạnh Gà mờ có mấy sứ thần vỗ bàn đứng lên, xông thẳng về phía Tiêu Cảnh Thần.
Ta vội vàng bảo vệ hắn, giao đấy với thích khách, võ quan cấm vệ cũng lập tức hô to Hộ giá gia nhập chiến trường.
Đối phương nhân số ít ỏi, mà bên ta ở đây mấy vị võ tướng đều võ nghệ cao siêu, không bao lâu, liền bị áp chế.
Ai ngờ đúng lúc này, một thanh đao sắc bén xé gió bay ra, bay về phía Tiêu Cảnh Thần, ta thầm nghĩ không ổn, xoay người lao thẳng về phía hắn.
Sau đó ta liền bị phượng bào làm cho lảo đảo.
Làm tiểu thư khuê các thật phiền phức.
24.
Thích khách rất nhanh liền phải đền tội.
Tiêu Cảnh Thần mặt trắng bệch chạy về phía ta, như muốn ôm lấy ta, lại như sợ hãi không dám đụng vào, chỉ không ngừng gọi ta:
A Ninh, A Ninh…
Ta chớp mắt nhìn hắn.
Ta chỉ trẹo chân, hắn cũng không đến mức góa vợ, sao lại bị dọa thành như vậy?
Vẫn là Tiểu Tạ phản ứng nhanh, hắng giọng bắt đầu gọi thái y.
Tiêu Cảnh Thần run rẩy cầm tay ta, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi:
A Ninh, có đau không?
Cổ chân đau quá.
Vành mắt Tiêu Cảnh Thần đỏ lên.
Là ta không tốt, ta không thể bảo vệ tốt cho nàng, ta… ta vẫn vô dụng như vậy.
Sao lại nói như vậy, ta trừng mắt liếc hắn một cái,
” Mỗi người đều giỏi ở lĩnh vực của mình, chàng làm hoàng đế vô cùng lợi hại, ta cũng vậy, đánh nhau lợi hại, chúng ta ai làm việc nấy.”
Tiêu Cảnh Thần im lặng không nói, tay càng nắm chặt.
Thừa dịp người đẹp đang đau lòng, ta phải chiếm lợi ích.
Ta nghĩ nghĩ, liền làm ra vẻ ủy khuất, nhẹ giọng nói:
Chàng cái gì cũng tốt, chỉ là đối với ta quá hung dữ.
Ta sai rồi, về sau cũng sẽ không hung dữ với nàng nữa, mỗi ngày cười với nàng, được không?
Ta hài lòng rồi, Tiêu Cảnh Thần lại giống như không ngừng được, tiếp tục nói:
Nàng muốn tìm mỹ nhân, ta sẽ xây cho nàng một cung điện để cho mỹ nhân của nàng ở, nàng muốn đi dạo thanh lâu, ta cũng đi cùng nàng, cho dù, nàng muốn coi ta là thế thân của Cảnh Tuyên, ta… t cũng nhận!
Ch*t tiệt, chỉ cần nàng sống, cái gì ta cũng chấp nhận.
Thái y cuối cùng cũng tới, bước tới xem vết thương của ta, ta chống tay, đưa chân ra,
Ở đây đau quá, chỗ này này, chàng nhìn đi đâu vậy?
Tiêu Cảnh Thần ngẩn ra.
Này, đao đâm vào lưng ta khi nào vậy ?
Sắc mặt Tiêu Cảnh Thần bắt đầu trở lên u ám.
Thấy thế ta liền chân chó giả ngu.
Ồ, kim giáp Dung Uy tặng thật lợi hại, đao lớn như vậy cũng không đâm thủng được… Cảnh Thần? Cảnh Thần? bệ hạ? Này này, đừng đi mà!
25.
Thích khách ngày đó cũng không phải là sứ giả Mông Cổ, mà là dư nghiệt phản quân năm đó cải trang trà trộn vào.
Nỗi oan của Gà mờ được rửa sạch, sau khi cảm tạ thiên ân, lập tức xin từ chức về quê, sợ lại bị cuốn vào thị phi gì đó.
Ngày tiễn hắn, ta đi theo bên cạnh Tiêu Cảnh Thần, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nhìn ra vấn đề.
Tiểu Tạ đâu rồi?
Tiêu Cảnh Thần nói:Gà mờ thích nên ta cho hắn đi hòa thân rồi.
Ta:?
Gà mờ quanh thân là bong bóng màu hồng phấn, vui sướng giơ ngón tay cái lên với ta:
Ta đã đi qua tịnh thân phòng của các ngươi, thì ra thái giám mới là anh hùng thật sự!
Một đêm, ta nằm trên giường bắt chéo chân, hỏi Tiêu Cảnh Thần:
Bệ hạ, ngày đó người nói muốn xây cho ta một cung điện cho mỹ nhân ở.
Tiêu Cảnh Thần cởi bỏ ngoại bào, ném sang một bên, thản nhiên nói: Có thể, chỉ cần trước khi tiến cung đi qua tịnh thân phòng báo danh…. nếu không chúng ta vẫn là đến Mộng Tử Lâu đi, ta cũng đã lâu không đi thăm đám huynh đệ kia rồi.
Nhưng ngại quá, hôm qua ta vừa hạ chỉ, trong kinh thành, thanh lâu không được phép nuôi nam nhân…………
Đã nói ta và bọn họ là trong sạch, chàng lại đập bể bát cơm của người ta, Tiêu Cảnh Thần, chàng có phải không được…
Từ tốt bụng chưa kịp nói xong, miếng ta đã bị chặn lại
Hoàng hậu, đây là do nàng muốn.
Trằn trọc hồi lâu, Tiêu Cảnh Thần thấp giọng khẽ cười,
Vào cung của ta, tự nhiên là người của ta, mặc cho nàng có trăm ngàn thế thân, chính chủ cũng chỉ có ta.
-Hoàn toàn văn-