Nhân Quả Báo Ứng
Chương 2
4. Phụ thân nhìn ta, lại nhìn cặp song sinh phía xa, an ủi: “Con cứ an tâm dưỡng tốt thân thể, mọi sự đều có ta cùng mẫu thân con.”
Ta đỏ hốc mắt.
Đúng vậy, ta có nhà mẹ đẻ mạnh mẽ, lại yêu ta đến tận xương tủy, tội gì phải vì một tên đàn ông sắp chết mà hao tổn chính mình.
Mẫu thân không yên tâm, trong thời gian ở cữ ngày nào cũng đến thăm, còn kiên quyết để lại một ma ma thân tín cho ta.
Cố sanh cùng lão phu nhân đến nửa câu cũng không dám nói, còn đặc biệt chạy đến thăm ta hai lần.
Chỉ là ta ngại phiền, không muốn thấy Cố sanh, những kẻ đó mới chịu ngừng.
Ta thấy kẻ chỉ ngày ngày mong ta chết làm chi cơ chứ.
Bây giờ ta chỉ muốn ngồi chờ hắn chết.
Mẫu thân ta nói: “Con nếu không muốn thấy hắn, thì để cho hắn đi ra ngoài làm việc.”
Ta vui vẻ: “Cũng tốt”
Đúng là gừng càng già càng cay mà.
Cố Sanh muốn nạp Liễu Sương Nhi vào phủ, ước được ngày ngày khanh khanh ta ta, nằm mơ đi nha.
Không biết phụ thân đã làm thế nào, hôm sau Cố Sanh đứng ngoài phòng nói với ta, hắn phải đi ra ngoài làm công vụ, thái độ mềm mỏng hơn trước kia rất nhiều.
Nếu hắn đã làm ra chuyện đứng ngoài phòng sinh ép ta khó xử, vậy cũng chớ có trách phụ thân ta trên triều sẽ làm khó hắn.
Những chuyện khác trong nhà, mẫu thân cũng giúp ta xử lí hết, không để ta phải lao tâm lao lực chút nào.
Suốt một tháng ở cữ, ta được nuôi đến mập mạp.
Cho đến khi hết ở cữ, mẫu thân mới cho ta tiếp tục xử lí việc trong hầu phủ.
Lão phu nhân giận quá thể, mẫu thân ta làm thế coi như là đã nắm trong tay hậu trạch của Tĩnh Ninh hầu phủ. Nhưng bà lại không làm gì được, ai bảo Cố Sanh sủng thiếp diệt thê, lại bị phụ mẫu ta phát hiện cơ chứ.
Cộng thêm việc điều Cố Sanh ra ngoài làm việc, không khác gì đem hai chữ uy hiếp viết ngay trên mặt.
Lão phu nhân dù có tức giận đến mấy cũng chỉ có thể nhịn.
Còn gọi ta mang theo cặp song sinh đến, nói là muốn được nhìn mặt tôn nhi.
Xuân Lâm nghe xong không ngừng cau mày: “Lão phu nhân gấp gáp đến thế sao?”
“Đúng vậy” Ta bất đắc dĩ cười.
Bà định giày vò con của ta để nhắc nhở ta đây mà.
“Phu nhân, có nô tỳ ở đây, lát nữa ngài để nô tì nói.”
“Được”
Xuân Lâm là tì nữ ta mang từ nhà mẹ đẻ qua, là người mà mẹ ta tự mình dạy dỗ, mục đích chính là để nàng bảo hộ ta.
Ta dặn nhũ mẫu cẩn thận đừng để đứa trẻ gặp gió, mang thêm mấy bà tử khỏe mạnh, ngay cả tì nữ cũng chọn mấy người thông minh cơ trí, đoàn người mênh mông cuồn cuộn tiến đến viện của lão phu nhân.
Với khí thế này, chúng ta mới bước vào cửa sắc mặt lão phu nhân đã trầm xuống.
Bà quái gở nói: “Con đang phòng bị ta sao?”
Ta hành lễ, thái độ không mặn không nhạt.
Rất nhiều chuyện chỉ có thể làm, không thể nói. Lão phu nhân cùng ta diễn kịch, ta không thể vạch trần bà, tránh cho lưu lại nhược điểm.
“Đem tôn nhi lại đây cho ta nhìn một chút.” Lão phu nhân phân phó.
Lúc này, Liễu Sương Nhi đang đứng bên người lão phu nhân, ánh mắt ả thoáng qua chút cười nhạo trên sự đau khổ của người khác.
Trẻ sơ sinh mới vừa đầy tháng là lúc yếu ớt nhất, kể cả có được chăm sóc tỉ mỉ thì cũng có lúc sơ xuất, miễn bàn tới việc đưa vào tay những người có bất mãn trong lòng.
Điểm này lão phu nhân hiểu, thậm chí ta còn hiểu rõ hơn.
Lão phu nhân cố tình dùng cách này để nói cho ta biết, nàng là tổ mẫu của 2 đứa nhỏ, nếu như nàng muốn làm chuyện gì xấu, hai đứa bé cũng không thoát được.
Ta nhanh chóng tiến lại gần Liễu Sương Nhi, kéo tay ả thật chặt, không để ả có cơ hội thoát ra, cười nói thân mật: “Liễu muội muội chớ có khách khí, ngươi đang mang thai, không cần tặng ta lễ gặp mặt.”
Những trò giết gà dọa khỉ thế này, cũng không phải chỉ có mỗi lão phu nhân biết làm.
Nàng là tổ mẫu của hai đứa nhỏ, ta đây còn là chủ mẫu của hầu phủ cơ đấy.
Lão phu nhân nếu dám làm gì hai đứa nhỏ của ta, thì đừng trách ta cũng đối với tiểu thiếp Liễu Sương Nhi này làm gì đó.
Mặt Liễu Sương Nhi hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng ôm lấy bụng.
Nàng đưa mắt cầu cứu lão phu nhân, ta coi như không nhìn thấy gì, còn ôn nhu nói với nhũ mẫu:
“Không nghe thấy lão phu nhân muốn xem đứa nhỏ sao? Mau ôm tới đây cho người nhìn một chút.”
Đây chính là sự đáp trả của ta với chiêu trò của lão phu nhân.
5. Lão phu nhân không giả vờ nữa, đứng dậy vèo một cái.
“Tần thị, thật to gan! Nếu có chuyện gì không may với Sương Nhi thì ngươi cứ chờ coi!”
Nàng là mẹ chồng, ta không tiện đối đầu công khai, chỉ rũ mắt không nói tiếng nào.
Tự khắc, Xuân Lâm liền giúp ta nói chuyện: “Nghe lời nói này của lão phu nhân, giống như đang trách phu nhân của chúng ta? Ai không biết còn cho rằng Liễu di nương mới là chủ nhân đích thực của hầu phủ, phu nhân của chúng ta đường đường là chủ mẫu còn không bằng một di nương cơ đấy!”
Lão phu nhân cau mày, cực kì không vui: “Chỗ chủ tử nói chuyện, ngươi làm gì có quyền lên tiếng? Tần phủ dạy dỗ ngươi quy củ như thế này sao?”
“Dĩ nhiên là không bằng quy củ của Tĩnh Ninh hầu phủ các ngài” Xuân Lâm nhanh nhạy đáp, không quên liếc Liễu Sương Nhi một cái.
“Phu nhân của chúng ta khi còn ở trong khuê các danh tiếng rất tốt, luôn đem quy củ đặt ở vị trí quan trọng nhất, đối với lão phu nhân ngài vô cùng kính trọng, trong thời kì mang thai vẫn ngày ngày đến thỉnh an. Chưa kể đến, phu nhân của chúng ta vừa sinh xong, ở trong phòng sinh đồng ý nạp một thiếp thất đã có thai vào phủ, chỉ riêng điều này thôi đã đủ để thành một giai thoại hiền huệ đức độ rồi.”
Sắc mặt Liễu Sương nhi dần trở nên khó coi.
Xuân Lâm vẫn còn không bỏ qua:
“Còn phải nói đến Liễu di nương ỷ được sự sủng ái của Hầu gia, lại có thai, trong lòng chắc mẩm sẽ được nạp vào phủ mà không có đến một câu làm lễ với chủ mẫu. Lão phu nhân, ngài đã coi trọng quy củ đến thế, lẽ nào quy củ này chỉ áp dụng với phu nhân của chúng ta thôi sao?”
Lão phu nhân tức đến mức sắc mặt tái xanh, lúc này ta mới chậm rãi mở miệng:
“Nha đầu này của ta nhanh mồm nhanh miệng, xin người thứ lỗi. Chuyện này nào có nghiêm trọng như lời nàng nói, nếu con đã uống trà mà nàng kính chủ mẫu, liền sẽ nhận nàng là người một nhà, chiếu cố nàng chút cũng là phải đạo.”
Đến đây, lão phu nhân biến sắc.
Nàng hiểu được sự uy hiếp của ta.
Muốn dùng hai đứa nhỏ để chỉnh ta, đừng trách ta sẽ động thủ với Liễu Sương Nhi.
Trong hậu trạch hầu phủ này, ta là hầu phu nhân, là người quản lí công quỹ, cũng là người quản gia.
Lão phu nhân có thể bảo vệ Liễu Sương Nhi một ngày, chẳng lẽ có thể mãi bảo hộ nàng chu toàn đến mức giọt nước cũng không lọt sao?
Huống chi, chỉ có ngàn ngày làm kẻ gian, làm gì có chuyện ngàn ngày đề phòng cướp.
Nếu như thật sự đắc tội ta, ta có rất nhiều biện pháp để chỉnh Liễu Sương Nhi.
Lão phu nhân cũng chậm rãi bình tĩnh lại, chợt lộ ra vẻ thất vọng.
“Thôi, ta đã sớm biết Tần thị ngươi cao ngạo, ỷ vào việc có chỗ dựa từ nhà mẹ đẻ, không coi lão bà tử này ra gì. Đã như thế, vậy coi như lão bà tử này không có phúc làm mẹ chồng của ngươi, sau này ngươi cũng đừng tới đây thỉnh an, cứ coi như trong phủ này không có ta là được.”
Lời nói này rất nặng, quả thực ta làm cho ta bất ngờ.
Điều này đã không chỉ dừng lại ở mức độ trạch đấu, mà là làm mất mặt phụ mẫu ta.
Tương lai tiền đồ của Cố Sanh còn nằm trong tay phụ thân ta, lão phu nhân vẫn làm như thế, chỉ vì bảo hộ Liễu Sương Nhi, ngay cả tình cảm mẹ con cũng không màng tới?
Chỉ vì Liễu Sương Nhi là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của nàng, hay bởi vì nàng ta đang mang thai?
Ban đầu lúc ta đang mang thai, rõ ràng là nàng không tỏ chút thái độ gì.
Hay là lão phu nhân xem trọng Liễu Sướng Nhi còn hơn cả con ruột Cố Sanh?
6. Nhân lúc ta xuất thần, Liễu Sương Nhi tránh thoát khỏi tay ta, núp sau lưng lão phu nhân, bộ dáng cứ như phải chịu rất nhiều ủy khuất, nhưng trong mắt lại tràn đầy đắc ý, giả mù sa mưa nói:
“Nương, người còn có ta, trước kia ngài là cô mẫu của ta, sau này ngài chính là nương của ta.”
“Tỷ tỷ bất hiếu với ngài cũng không sao, sau này có ta phụng dưỡng ngài.”
Lão phu nhân đối mặt với Liễu Sương Nhi mới dịu lại sắc mặt, sờ tay nàng trấn an: “Ai da, ta cũng biết con là người tốt, có con là phúc của ta.”
Nhìn điệu bộ tràn đầy tình thâm này, ai không biết còn tưởng bọn họ mới là mẹ con ruột.
Ta cẩn thận nhìn hai người, nhất thời tim đập như trống đánh, trong lúc mơ hồ lại cảm thấy như bản thân đã nắm bắt được điều gì đó.
Ta không dám đứng ở nơi này suy nghĩ tỉ mỉ, vội vàng cáo từ mà rời đi.
Trở lại viện của mình, ta không thể bình tĩnh lại được.
Ta chợt phát hiện ra một chuyện mà trước đây ta không chú ý tới.
Cái chết của Cố Sanh rất là kì quặc.
Kiếp tước hắn trịnh trọng cưới Liễu Sương Nhi vào cửa, sau đó không bao lâu liền chết ở bên ngoài, ta chỉ cho rằng là ông trời có mắt, là quả báo hắn nhận được khi hại chết ta.
Nhưng nghĩ kĩ lại mới thấy, sau khi Cố Sanh chết, Tĩnh Ninh hầu phủ xảy ra rất nhiều chuyện không hợp lí.
Tỷ như việc tông tộc Cố gia không cung phụng bài vị của Cố sanh trong từ đường, chỉ nói là hắn chết trận nên nhiều oán khí, cần đưa đến miếu để siêu độ.
Lại tỷ như ta đã sinh ra con trai trưởng của Cố Sanh, Liễu Sương Nhi cũng sinh hạ một nam hài, vậy mà tông tộc vẫn nhận một đứa trẻ khác trong họ Cố về thừa kế hầu phủ.
Ngay cả sau khi Liễu Sương Nhi hại chết con của ta, tông tộc cũng không đòi một lời giải thích.
Gả tới đây cũng nhiều năm, ta cảm thấy họ đối với hậu bối trong gia tộc rất mực coi trọng, chắc chắn sẽ không để mặc kế mẫu tổn thương tới con cháu của Cố gia như vậy.
Ly kỳ nhất là, phụ mẫu của ta cũng nhẫn nhịn chuyện này.
Thật sự không hợp lí.
Bọn họ yêu ta đến thế, yêu ai yêu cả đường đi, chắc chắn cũng sẽ bảo hộ cháu ngoại. Trừ khi có nguyên cớ nào đó khiến bọn họ không có cách nào ra mặt.
Hoài nghi càng ngày càng lớn, ta quyết định lập tức ra tay điều tra.
Trước đây ta không có chút nhẫn nại với Cố Sanh. Đối với ta, phu quân nếu như đã lừa gạt ta, ép ta, thì chỉ có thể trở thành người dưng sống cùng dưới một mái nhà.
Ta là đích phu nhân mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, lại sinh ra hai đứa nhỏ, chỉ cần ta không phạm sai lầm, sẽ không có ai có thể vượt qua ta.
Huống chi sau khi hắn chết, cả cái hầu phủ cùng với gia sản kếch xù này sẽ nằm dưới quyền kiểm soát của ta.
Tội gì ta phải so đo với người sắp chết.
Nhưng nếu như sự tồn tại của hắn ảnh hưởng tới vinh hoa phú quý sau này của ta cũng như sự bình an cả đời của hài nhi, đó lại là chuyện khác.
Ta nhờ phụ thân đi thăm dò, chỉ vài ngày sau, mẫu thân lấy lí do muốn thăm cháu ngoại kêu ta về nhà mẹ đẻ.
Mới bước vào cửa, mẫu thân liền ôm ta khóc: “Con ta thật đáng thương, sao lại lọt vào cái ổ sói này cơ chứ. Đều là do chúng ta có mắt như mù, lại để con gả cho cái kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ đó.”
Ta biết, những suy đoán của ta là đúng, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường đến cùng cực.
“Phụ thân, ngài có chứng cớ sao?”
Phụ thân thở dài: “Ban đầu lần theo thăm dò Cố Sanh không tra ra được thứ gì, may mà mẫu thân con đề nghị đi thăm dò Liễu Sương Nhi, mới dò ra được ít manh mối.”
Ta nhếch mép cười, nhớ tới kiếp trước Cố Sanh gióng trống khua chiêng cưới Liễu Sương Nhi về, chẳng bao lâu sau đã lăn ra chết.
Cố Sanh à, nếu ngươi biết tâm can bảo bối mà ngươi trân trọng chính là bùa đòi mạng của ngươi, liệu ngươi còn muốn bảo hộ ả sao?
Giữa Cố Sanh và Liễu Sương Nhi, lão phu nhân sẽ chọn lựa ai?