Người Cha Điếc
Chương 15
Tôi cười: “Cha, khi con còn nhỏ, cha cũng gọi con như vậy.”
Ông không thừa nhận: “Cha chưa bao giờ gọi con là Phát Tôn Tử.”
“Cha gọi con là đứa đòi nợ!”
Cha hừ hừ: “Chẳng lẽ không phải? Cha phải chịu bao khổ cực để nuôi con!”
Tôi khoác tay ông, nói lớn: “Vậy hay là thế này, kiếp sau con làm cha, cha làm con gái!”
Cha trừng mắt: “Con nghĩ đẹp quá! Còn muốn trèo lên đầu cha! Kiếp sau con vẫn làm con gái, cha vẫn làm cha con.” Tôi đã cao hơn cha một chút rồi.
Nhưng tôi vẫn như hồi nhỏ, dựa đầu vào vai cha, nhẹ nhàng nói: “Cha, cha là người cha tốt nhất trên thế gian, con nguyện làm con gái của cha mãi mãi!”
Giọng tôi rất nhẹ, nhưng hình như ông nghe được.
Bởi vì mắt ông đỏ hoe, đầy nước mắt.
Lời Kết
Sau này tôi đăng ký vào một trường đại học danh tiếng của tỉnh, học liền từ cử nhân đến tiến sĩ ngành y.
Anh Sinh khuyên tôi nên cân nhắc kỹ.
Vì học liền cử nhân – tiến sĩ rất khó khăn.
Nếu thi không đạt, có thể chỉ tốt nghiệp với bằng cử nhân hoặc thạc sĩ.
Hơn nữa, chương trình học rất nặng và áp lực.
Nhưng tôi kiên quyết.
Tôi muốn học y.
Khi cha phẫu thuật, bác sĩ từng nói nếu tai cha không bị tổn thương dây thần kinh, dùng máy trợ thính có thể cải thiện thính lực đáng kể.
Cha không đồng ý cho tôi vay học phí.
Ông nhảy cẫng lên: “Cha đâu phải không kiếm được tiền, sao lại đi vay, con coi thường cha à?”
“Cha đủ sức nuôi con học đại học mà!”
Tôi không cãi lại được.
Anh Sinh dùng tiền tiết kiệm mua cho tôi một chiếc điện thoại thông minh làm quà nhập học.
“Có điện thoại, sau này sẽ tiện lợi hơn nhiều.”
Trường tôi gần trường anh Sinh.
Hễ có thời gian, anh lại tìm tôi, mời tôi ăn cơm, dẫn tôi đi chơi.
Mùa hè năm thứ hai đại học, tôi dùng tiền học bổng và tiền làm thêm, đưa cha đi bệnh viện kiểm tra.
Trang bị cho ông một cái máy trợ thính.
Tôi theo thói quen hỏi sát tai ông: “Sao rồi, rõ không cha?”
Ông bịt tai lùi lại hai bước: “Con nói lớn thế làm gì?”
Nói xong, ông ngẩn ra: “Trước đây cha cũng nói lớn vậy sao?”
“Con xem, phí tiền làm gì, cha đã quen rồi mà.”
Ông không thể rời bỏ việc kinh doanh ở nhà, tôi đưa ông lên xe buýt về huyện.
Trên xe buýt, ông luôn chăm chú.
Tôi hỏi: “Cha làm gì vậy?”
Ông nói: “Cha đang nghe đài thông báo trạm.
Trước đây cha không thích đi xe, trong lòng phải đếm từng trạm, sợ đi quá trạm mỗi lần đều phải hỏi nhân viên, người ta thấy phiền.”
Mắt tôi đỏ hoe: “Sau này cha có thể tự nghe, không cần phải hỏi nữa.”
Cha thở phào: “Ừ, không cần hỏi nữa.”
Nghe dì Trương nói, hôm sau cha đã về làng.
Ông đi khắp làng, nói với mọi người: “Không cần nói to với tôi, tôi nghe được.”
“Con gái tôi trang bị máy trợ thính cho tôi rồi.”
Không còn ai dám nói xấu trước mặt cha.
Cha có thể nghe thấy tiếng xe, nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
Nghe thấy tiếng chim hót, tiếng ve kêu.
Cũng có thể nghe thấy, tôi nhẹ nhàng nói với ông: “Cha, con mãi mãi yêu cha.”
(Hoàn).