Người Cha Điếc
Chương 13
Cha uống hơi nhiều, nhìn tôi một cái.
“Chờ nó bay đi, tôi sẽ thoát gánh nặng, thật sự nhẹ nhõm.”
Miệng nói nhẹ nhõm, giọng lại nặng nề.
Đây có lẽ là tâm trạng của cha mẹ trên đời.
Họ mong con cái thành đạt, bay cao.
Lại lo lắng con bay quá xa, sẽ quên đường về.
Khi ra về, dì Dương gọi tôi lại.
“Huệ Huệ, cha con một đời đơn thân nuôi con không dễ, nếu…”
Bà nhìn ra sau.
“Thôi, đợi con thi xong đã.”
Cha uống nhiều, dì Trương giúp tôi đưa ông về.
Tôi vào bếp lấy nước nóng cho cha, trở lại nghe dì Trương trách móc: “Lớn tuổi rồi, uống ít rượu thôi, mấy năm trước phẫu thuật, bác sĩ dặn dò thế nào anh quên hết à?”
“Anh sợ sống lâu quá hay sao?”
Cha lẩm bẩm: “Chị nói gì, tôi nghe không rõ.”
Dì Trương phát cáu: “Tôi nói anh sẽ sớm c.h.ế.t vì say!”
Cha cười hì hì kéo bà: “Nếu tôi say chết, chị có tiếc không?”
Tôi đột nhiên hiểu, những lời dì Dương ngập ngừng muốn nói.
Chó trong sân sủa vang.
Dì Trương quay đầu, thấy tôi đứng ở cửa.
Bà ngượng ngùng: “Huệ Huệ, không phải như con nghĩ đâu…”
Cha như tỉnh rượu, ngồi thẳng lên.
Tôi cười: “Dì Trương, con đồng ý mà.”
Bà sững sờ.
Tôi nhìn cha: “Cha, con cũng thích dì Trương, con cũng thích anh Sinh!”
Mắt cha đỏ hoe, lúng búng: “Con học tốt là được, chuyện người lớn con đừng lo.”
Có “mẹ” quả thật khác biệt.
Dì Trương biết kết hợp món mặn và chay, nấu trà gừng đường đỏ, mua sữa bột có giá trị dinh dưỡng cao chứ không như cha, nhân viên giới thiệu gì mua nấy.
Bà để ý đồ lót cũ của tôi, lặng lẽ mua mới.
Bà chia từng phần kỷ tử và táo đỏ, để tôi mang đến trường pha nước uống.
Khi bước vào lớp 12, khu mới của trường chính thức đi vào hoạt động.
Thực ra chắc là lượng formaldehyde vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, nhưng lúc đó không ai quan tâm.
Cửa hàng nhỏ của cha khai trương.
Cha lo nấu, dì Trương lo thu tiền và giao tiếp với khách hàng, rất suôn sẻ.
Dì Trương còn học làm đậu hũ thối, một cửa hàng làm hai món, thu nhập gấp đôi.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Trưởng thôn cười khà khà.
“Lẽ ra nên làm vậy từ lâu rồi!”
Bà Xuân ghen tị đến mức chảy cả nước dãi.
“Họ chẳng phải đã lén lút với nhau từ lâu rồi sao?”
Dì Trương không phải loại dễ bị bắt nạt, lập tức đáp trả.
“Liên quan gì đến bà, tôi sống đơn thân hơn chục năm, không thấy mảnh thịt nào, cho dù có lén lút thì sao chứ, đâu có lén lút với đàn ông đã có vợ!”
Cha và dì Trương hiện tại đều độc thân, dù có là ông trời cũng không ngăn cản được họ.
Lớp 12, mỗi nửa tháng được nghỉ một ngày.
Tan học, tôi đến cửa hàng của cha tìm ông, bất ngờ thấy Lưu Cúc Hoa.
Bà ta cười tươi dựa vào cửa, đầy ghen tị nhìn đám học sinh chen chúc mua bánh xèo, nói: “Anh, việc làm ăn của anh tốt quá, để em giúp anh nhé?”
Cha cúi đầu làm việc.
Ông không nghe thấy!
Tôi thấy buồn cười.
Lưu Cúc Hoa không chịu thua, chen tới trước, hét lớn: “Anh, để em giúp anh, nhà cũng rảnh rỗi mà.”
Cha cuối cùng ngẩng đầu nhìn bà một cái, nói: “Mua bánh phải xếp hàng!”
Dì Trương cười lớn: “Cúc Hoa, không thu tiền của bà, nhưng phải xếp hàng.”
Mặt Lưu Cúc Hoa đen như mực.
Sau đó bà ta tới nhiều lần, mặt dày nói cha dạy bà kỹ thuật làm bánh xèo, để bà ra cổng trường cấp hai phía đông thị trấn mở quán, kiếm chút tiền phụ giúp gia đình.
Nhưng cha đều từ chối.
Dù cha không nói với tôi, tôi cũng biết ông sợ ảnh hưởng đến việc học của tôi.
Tôi biết.
Dù không có tôi, cha cũng có thể sống tốt.
Có lẽ không còn áp lực tinh thần, việc học của tôi luôn thuận lợi.
Từ hạng 35 của kỳ thi thử đầu tiên, đến hạng 27 của kỳ thi thử thứ hai, hạng 20 của kỳ thi thử thứ ba, hạng 15 của kỳ thi thử thứ tư.
Vô số đêm khuya nhờ cà phê mà thức.
Vô số buổi sáng nhờ đồng hồ báo thức mà dậy.
Vô số buổi trưa chỉ nghỉ ngơi 15 phút.
Không đếm nổi số lượng đề thi.
Làm không hết các bài sai.
Trên bảng đen, thời gian đếm ngược không ngừng trôi.
Những lưu ý thi cử mà thầy chủ nhiệm nhắc đi nhắc lại.
Tuổi thanh xuân của tôi.
Mồ hôi của tôi.
Ước mơ của tôi.
Cuối cùng, thời khắc chứng minh đã đến.
Tiếng chuông thi sắp vang lên.
Cơn gió từ cửa sổ thổi vào làm tôi nhớ lại mùa hè năm tôi mười tuổi.
Cha không xoay sở đủ tiền học phí, mượn ba người đều không được.
Tôi thương ông phải hạ mình, liền lắc tay ông: “Cha, con không học nữa, con không muốn học nữa!”
Ông tát nhẹ vào đầu tôi:
“Câm miệng!
“Cha lúc đó vì nhà nghèo, học xong tiểu học đã phải về nhà làm việc.
Khi đó thầy giáo còn nói, cha là hạt giống tốt để vào trung cấp!
“Huệ Huệ, trời sinh con thông minh, là để học.
Con không thể phụ sự thiên phú này.”
Tôi nghĩ.
Gánh trên vai không chỉ là tương lai và ước mơ của mình.
Còn là kỳ vọng của cha.
Tôi là sự tiếp nối giấc mơ học hành của cha.
Tôi phải để giấc mơ của cha nở hoa rực rỡ, kết trái to lớn..