Về tới phòng dọn dẹp đồ đâu đấy xong xuôi rồi, chị dắt tay bạn Gấu, hai người cùng đi dạo ra ngoài bãi biển sân sau.
– Bữa nay trời lạnh nhỉ? – Chị chéo chân định ngồi xuống bãi cát, chỉ là vừa kịp cong chân thôi đã bị Kỳ Duyên kéo lại “Ấy từ từ.”
– Sao vậy? – Chị ngơ ngác nhìn cô.
– Ngồi lên dép của Gấu nè. Quần Bé trắng, lát dơ í. – Vừa nói vừa cúi người xếp lại đôi dép cho ngay ngắn về phía chị.
– Thôi không cần đâu, cát trên này cũng khô mà, chắc không dơ đâu. – Chị lắc đầu tặc lưỡi, nhưng nụ cười trên khoé miệng là giấu không được chút vui vẻ trong lòng.
– Xong rồi ngồi đi. – Bạn Gấu mặc kệ chị, lót dép xong mới kéo chị ngồi xuống.
Trời cũng đã về chiều dần, cuối chân trời đã nhuộm một màu ráng đỏ của hoàng hôn. Ngày thường, người không nhiều, bởi vì thời gian cũng không còn sớm, người ta đã kéo nhau lên bờ chuẩn bị đi ăn, trả về cho biển một chút bình lặng vốn có.
Chị nghiêng người tựa lên vai bạn Gấu, còn bạn Gấu thì ngồi vững vàng vòng tay ôm lấy vai chị.
– Đẹp nhỉ. – Chị nâng tay chỉ về phía mặt trời, mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Kỳ Duyên ngẩng đầu nhìn theo hướng tay chị, nơi đó, mặt trời như một hòn lửa đỏ, và màu biển xanh của vài tiếng trước giờ chuyển thành màu đồng như đã chuếnh choáng say.
– Vì sao Bé lại thích hoàng hôn? – Cô đột nhiên cúi đầu nhìn chị.
Có lẽ khá bất ngờ trước câu hỏi này của Kỳ Duyên, chị hơi bật người lên, sau đó cười cười tựa lại trên người bạn Gấu. Không gian lại tiếp tục rơi vào im lặng, thật lâu, lâu đến mức Kỳ Duyên cho rằng chị sẽ không trả lời, mà mặt trời cũng dần dần khuất lấp.
– Khi nào thì Gấu sẽ nhìn thấy hoàng hôn?
– … Lúc gần cuối ngày?
Chị lắc đầu “Chưa đủ.”
– Khi tâm một người đủ tĩnh.
Lần này đến lượt Kỳ Duyên có chút ngỡ ngàng, nhưng cô im lặng không hỏi, vì cô biết chị vẫn chưa nói xong.
– Khi mà miếng cơm manh áo còn chưa đủ, thì hoàng hôn có đẹp đến mấy cũng chỉ là một buổi chiều tà. – Chị dừng một chút, vô thức nhéo nhéo ngón tay của Kỳ Duyên “Một người ngày ngày còn phải chật vật với cơm áo gạo tiền, quần quật từ sáng đến đêm thì làm gì có thời gian để thấy hoàng hôn đẹp hay không đẹp. Nói vậy để Gấu hiểu là, người có thể thấy được hoàng hôn, chưa cần biết đẹp hay không đẹp, trước nhất đã là một người may mắn. Vì tâm họ thư thái, tĩnh lặng, nên họ mới có thể chú ý tới những thứ vốn không hề có chút tác động nào đến cuộc sống của mình. Giống như Gấu, giống như Bé ở hiện tại. Tụi mình so với những người còn phải tăng ca, còn phải ở thuê ở trọ, còn phải tranh giành từng chén cơm manh áo, đã là may mắn.”
2
– Gấu nghĩ là, không phải ngày nào hoàng hôn cũng đẹp.
– … Ừa, ngày hôm nay Gấu thấy nó rực rỡ và êm ả như vậy, lúc 6 giờ chiều. Ngày mai cũng vào lúc 6 giờ chiều, Gấu cố gắng nán lại thêm một chút thì cũng chưa chắc đã thấy được nó đẹp như kỳ vọng. Gấu có buồn không?”
– Chắc là Gấu sẽ thất vọng nhiều hơn.
Chị cười cười, câu trả lời này dường như đã đoán trước được. “Nếu ngày nào hoàng hôn cũng đẹp và rực rỡ như vậy, vậy nó có gì đặc biệt để khiến Gấu phải trầm trồ?”
Kỳ Duyên im lặng.
– Thật ra thì, điều tốt đẹp nhất sẽ đến, chỉ là tụi mình không biết nó đến vào lúc nào. Nhưng nếu như Gấu vì một ngày “không đẹp” mà từ bỏ chờ đợi, từ bỏ cố gắng, Gấu sẽ không bao giờ có được điều tốt đẹp tiếp theo. Chỉ khi tâm Gấu đủ tĩnh, đủ kiên nhẫn và nỗ lực hằng ngày, Gấu mới có thể lại lần nữa có cơ hội nhìn thấy ‘hoàng hôn rực rỡ’. Có thể không phải hôm nay, có thể không phải ngày mai, nhưng nó sẽ đến. Điều tốt đẹp chỉ dành cho những người xứng đáng mà, đúng không?
2
– Xứng đáng? Như thế nào thì gọi là xứng đáng?
– Sống có lòng tự tôn, ngay thẳng, không chà đạp ai, kiên định hoàn thiện bản thân từng ngày. – Chị không chút do dự đáp lại, sau đó nâng tay lên, xoa nhẹ đầu bạn Gấu “Giống như Gấu trước giờ vẫn làm vậy.”
– Nhưng Gấu… – Bạn Gấu bật lại, nhưng rồi chợt nín thinh, cúi thấp đầu xoay đi không nhìn chị. Một lúc sau, bạn Gấu lại ngẩng lên, ánh mắt nhìn về phía xa xa, toát lên chút gì đó ganh tị, nuối tiếc, “Ở gần biển sướng nhỉ.”, đa số ngày nào cũng sẽ được ngắm hoàng hôn đẹp đến nao lòng.
– Như Gấu nói, có phải ngày nào ‘hoàng hôn’ cũng đẹp đâu. – Chị lắc đầu, “Mà nếu thật là ngày nào ‘hoàng hôn’ cũng đẹp, vậy thì cũng là vì những người này, họ xứng đáng.”
– Hửm?
– Gấu đã nhìn thấy lũ lụt miền Trung chưa? Hoặc là những bãi đất khô cằn toàn sỏi đá? Gấu có bao giờ hình dung gia sản của cả đời mình bị cuốn trôi chỉ sau một đêm bão, hay một ngày mở mắt ra xung quanh chỉ còn một mình mình, hoặc tệ hơn, là không còn có thể nhìn thấy ngày mai nữa… Trong lăng kính của dân du lịch tụi mình, biển bao giờ cũng đẹp, bình minh trên biển đẹp, hoàng hôn trên biển lại càng đẹp. Vậy lúc những biển ‘không đẹp’ thì tụi mình có thấy được không? Nhưng Gấu cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy được người miền Trung từ bỏ, bởi vì cái kiên cường, bản lĩnh đã là thứ ngấm vào trong máu của họ rồi. Gấu đã từng nghe ai nói miền Trung keo kiệt, bủn xỉn chưa? Họ nói đúng, nhưng họ hiểu chưa đủ. Một vùng đất mà bao đời con người phải oằn lưng gánh chịu thiên tai, chắt chiu từng chút một giành giật lấy sự sống, họ có thể phóng khoáng nổi không? Thật ra thì, mỗi một vùng đất, mỗi một ngành nghề, mỗi một kiếp người đều có cái sướng cái khổ riêng, không ai giống ai, không có gì đáng giá phải ghen tỵ hay tiếc nuối. Ai cũng có câu chuyện của riêng mình, Kỳ Duyên sẽ có những giai đoạn khó khăn của Kỳ Duyên, Minh Triệu cũng có những lần khó khăn của Minh Triệu. Có người hiểu có người không, có vinh quang, cũng có áp lực. Quan trọng là, the show must go on mà đúng không?
1
Chị nói xong, cả hai đều im lặng, tiếp tục nhìn về phía xa chân trời. Chị muốn tận hưởng phút cuối cùng của hoàng hôn hôm nay, và bạn Gấu có lẽ cũng cần một chút không gian riêng để nhìn nhận lại.
Cho đến tận khi tia nắng cuối cùng biến mất rồi, đèn treo dọc bờ biển được thắp lên, Kỳ Duyên mới nâng tay vuốt ve tóc chị, “Ừm” nhẹ một tiếng.
– Đói bụng không, đi ăn nha? – Chị cười, “Muốn ra nhà hàng hay muốn gọi về phòng?”
– Muốn ra quầy bar ăn.
Nói rồi hai người đứng dậy, tìm đến lounge của resort, chọn một cái bàn không quá gần cũng không quá xa sân khấu ngồi xuống.
Hai phần mì Ý cua cùng beefsteak được mang lên, hai người chậm rãi tận hưởng bữa ăn và không khí nhẹ nhàng, chill chill mà ban nhạc mang tới.
– Chị Duyên? – Bỗng từ đâu gần đó có một giọng nữ vang lên.
– Ủa? Bé Trang, lâu quá rồi không gặp. – Sau một lát sửng sốt thì cô cũng lấy lại tinh thần, đứng lên ôm lấy cô gái tên Trang kia. Thân hình của cô bé nhỏ nhắn, khuôn mặt mang theo nét hiền lành cực kỳ dễ tạo thiện cảm.
– Gặp chị ở đây vui quá, chị đi du lịch hả?
– Ừa, ở Sài Gòn nóng nực quá nên chạy ra biển hóng gió nè. Còn em? À quên giới thiệu, đây là chị Minh Triệu. – Kỳ Duyên chỉ về phía chị ngồi ở đối diện. “Còn đây là Minh Trang, hồi trước có từng làm việc chung một lần, là diễn viên nha.”
– À dạ, chị là Siêu mẫu Minh Triệu đúng không ạ? Em là Minh Trang, em có thấy chị trên mấy show thời trang nhiều, em thích chị cực kỳ luôn í, bữa nay gặp chị ở ngoài… Chị ơi chị đẹp quá chị ơi!!! – Minh Trang vui mừng, liên tục cúi đầu chào chị.
Có lẽ không nghĩ đến cô bé sẽ nhiệt tình như vậy, Minh Triệu cũng đứng lên, chị bắt tay cô bé “Ừa chào em.”
– Trời ơi nay gặp được chị rồi em mừng quá. Cho em ôm chị một cái được không?
Được chứ, trời ơi. – Chị cười hiền lành, vòng tay ôm lấy Minh Trang một cái. – Cảm ơn em nha. Hôm nay em đi chơi với bạn hả?
– Dạ đâu có, em cũng ước được vậy lắm chị. Em hôm nay có casting phim với đoàn ở đây, phim của anh Victor á chị. Mà thôi cũng sắp trễ rồi, em phải đi lẹ lẹ đây, có gì hi vọng gặp được hai chị sau nha. – Cô bé nhìn lướt ra ngoài, rồi vội vàng tỏ vẻ cáo lỗi.
– Ừ, chúc em thành công nha. Pai pai. – Hai người vẫy vẫy tay tạm biệt, chờ Minh Trang đi rồi thì ngồi lại xuống tiếp tục hưởng thụ bản nhạc giao hưởng trên sân khấu.