09
Thời gian cũng vừa khớp, bây giờ trên người Lý Ngao chỉ mặc đồ lót, toàn thân đã ướt sũng, thân mình còn có chút run rẩy, tay thì vẫn không ngừng múc từng gáo từng gáo xối lên người, hiển nhiên là đã xối nước được một lúc.
Ánh mắt ta dời đi, trông thấy Xuân Chi đang ôm quần áo ở góc sân , nàng ta nhìn Lý Ngao một cách si mê, ánh mắt còn có chút đau lòng.
Lưu ma me nghe thấy lời của ta thì sững sờ, sau đó như thể nhớ ra điều gì, bà ấy vội vội vàng vàng nhòm vào ô cửa sổ và nhìn vào bên trong.
Lúc này, Lý Ngao đã buông gáo nước xuống, Xuân Chi đang đợi ở bên cạnh cũng vội vàng bước lên mặc quần áo cho Lý Ngao, nhưng hắn ta phất tay từ chối.
“Không cần, những gì Cô vừa dặn ngươi còn nhớ không?”
Xuân Chi nhìn Lý Ngao trên thân chỉ có bộ đồ lót, hai má nhanh chóng ửng hồng, nàng ta ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Nô tỳ nhớ kỹ.”
Lý Ngao nghe vậy thì gật đầu: “Rất tốt, Cô nói một lần nữa, ngày mai một khi Cô lên cơn sốt, ngươi không được phép mời thái y, ngươi phải trực tiếp đến Ngự thư phòng quỳ xuống cầu cứu…”
“Cũng nhất định phải nói, ta vì áy náy chuyện của Lý Liệt mà ba ngày ba đêm không ăn không uống, nên mới phát sốt…”
Xuân Chi gật đầu: “Nô tỳ nhớ kỹ!”
Thấy vậy, Lý Ngao lộ ra nụ cười chế giễu: “Lý Liệt mà dám đấu với Cô ư, đúng là không biết tự lượng sức.”
Lưu ma ma nghe đến đó đã tức giận đến mức cả người run rẩy, còn ta thì lại chẳng phản ứng gì, đây cũng chỉ là thủ đoạn bình thường nhất của Lý Ngao mà thôi.
Chuyện Lý Ngao giỏi nhất chính là lật mặt, bản chất hắn ta là kẻ lạnh lùng khát máu. Đời trước, chỉ vì chuyện ta mang thai nên không thỏa mãn thú tính của hắn được mà hắn nhẫn tâm đạp ta đến mức sinh non.
Cho dù sau này ta đi theo Lý Ngao ra khỏi lãnh cung, thì hắn ta vẫn sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với ta. Chuyện này ta chẳng dám nói với ai, chỉ duy nhất tiết lộ cho Xuân Chi.
Lúc đó Xuân Chi hiểu rõ cảnh ngộ của ta, thế mà nàng ta còn oán giận ngược lại ta: “Sống trong phúc mà không biết phúc, có thể được thái tử dạy dỗ, thì đó là phúc khí của ngươi…”
Ta cười thầm trong lòng, bây giờ đến lượt Xuân Chi hầu hạ Lý Ngao, chỉ mong là nàng ta sẽ trân trọng ‘Phúc khí’ này.
“Về trước đi, đêm nay chúng ta chưa từng tới lãnh cung, ngươi phải quản cái miệng của mình đấy.”
Sắc mặt Lưu ma ma tối sầm lại, cứ thế mà lôi ta trở về.
Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhìn dáng vẻ run rẩy của Lý Ngao, trong lòng không khỏi nghĩ đến cảnh hắn ta tức điên lên vì nhận ra màn khổ nhục kế mà bản thân phí công gây dựng đã thất bại.
10
Ngày hôm sau, tin tức thái tử bị phế truất Lý Ngao phát bệnh nặng trong lãnh cung đã lan truyền ra khắp hậu cung.
Nhưng lạ là Hoàng Thượng lại không tỏ ý gì, mà chỉ truyền tin đến Cung Cảnh Dương nói hôm nay muốn đến đó ăn trưa.
Trong lòng ta cũng rõ, Hoàng Thượng đến là để xoa dịu Lương phi và Lý Liệt, dù sao ông ấy cũng vẫn phải chừa lại thể diện cho người bị hại chứ.
Đời trước thì không có chuyện như vậy, dù sao lúc đó Lương phi làm ầm ĩ trong Ngự thư phòng khiến hoàng thượng mất mặt. Hoàng thượng tự nhiên cũng không quan tâm đến thể diện của Lương phi và Lý Liệt.
Lúc Hoàng Thượng dùng bữa với Lương phi và Lý Liệt thì Lưu ma ma và ta đang đợi hầu bên ngoài.
Trước tiên thì Hoàng thượng nói mấy câu quan tâm Lý Liệt đang ngồi trên xe lăn, sau đó lại chuyển chủ đề: “Hai thống đốc của Lương Châu và Sâm Châu sắp hết nhiệm kỳ, thống đốc tân nhiệm thì trẫm lại không biết chọn ai, ngươi có đề cử gì không?”
Lý Liệt chắp tay: “Nhi thần nghe nói Tống Dương và Lý Chu Nhị đều là người già dặn từng trải, lâu nay hai người bọn họ vẫn muốn phân ưu cùng phụ hoàng nhưng không có cơ hội.”
Hoàng thượng gật đầu: “Trẫm cũng đã nghe nói qua hai người này, tý nữa truyền bọn họ đến ngự thư phòng gặp ta!”
Lý Liệt lại chắp tay thêm lần nữa: “Nhi thần tuân lệnh.”
Hoàng thượng cười nói: “Ngươi có thể phân ưu cùng trẫm, khiến trẫm rất vui mừng, chỉ tiếc hoàng huynh của ngươi…”
Nói đến đây, hoàng thượng lại thở dài một tiếng.
Đúng lúc ấy, Lý Liệt mở miệng: “Lãnh cung kham khổ, sức khỏe hoàng huynh lại không tốt, chắc là chịu khổ rất nhiều. Nhi thần cũng rất lo lắng khi nghe tin hoàng huynh bệnh nặng…”
Hoàng thượng an ủi: “Các ngươi đúng huynh đệ tình thâm, lúc ta trở về sẽ sai người của nội vụ phủ đi xem…”
Ta nghe mấy lời của hai người kia mà trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành, Lý Liệt và Lương phi căn bản không ngăn cản khổ nhục kế của Lý Ngao, mà dùng chuyện này đi tìm hoàng thượng đổi lấy hai chức thống đốc Lương Châu và Sâm Châu?
Ta nhìn lướt qua ba người trong điện, vẻ mặt Lương phi đầy sự không cam lòng, vậy rõ ràng chuyện này là ý của Lý Liệt. Ta hiểu, nhưng đây không phải là điều ta muốn, bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc Lý Ngao vẫn đang tác oai tác quái trong lãnh cung thì lòng ta đã muốn phun trào rồi.
Ta nhìn về phía Lưu ma ma, thấp giọng nói: “Ma ma, nô tỳ vẫn còn có việc chưa làm xong…”
Lưu ma ma gật đầu: “Đi đi!”
Ba người kia sắp ăn xong hết rồi, ta cần phải nhanh lên.
11
Khi ta trở lại trong viện thì Hoàng Thượng đã ăn xong, còn chuẩn bị rời đi.
Ta cố ý trốn sau một gốc cây trong viện gây ra ít tiếng động, tiếng vang này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Lý Đức Toàn, đại thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế cả giận nói: “Kẻ nào đang trốn ở đằng kia? Mau cút ra đây…”
Ta giả vờ sợ hãi, sau đó vội vã từ phía sau cái cây chạy ra, lúc quỳ gối xuống thì gói hàng trong tay ta theo đó cũng lăn ra.
Lúc Lý Đức Tuyền nhìn thấy gói hàng thì vội vàng bảo vệ Hoàng thượng lùi phía sau.
Cả ba người là Lý Liệt, Lương phi và Lưu ma ma đều đổi sắc mặt khi nhìn thấy ta .
Lương phi là người đầu tiên lên tiếng: “Hoàng thượng tha tội, cung nữ này vừa đến cung của thần thiếp, tay chân nàng có hơi vụng về nên mới đụng phải ngài.”
Tâm trạng Hoàng thượng rất tốt, vậy nên ông ấy mỉm cười đẩy Lý Đức Toàn ra, sau đó nhìn ta hỏi: “Trong gói hàng này là gì vậy?”
Ta cúi đầu xuống, không nói câu nào, toàn thân run rẩy, trông rất sợ hãi.
Lý Đức Toàn không đợi Hoàng thượng ra lệnh mà bước lên phía trước đá văng gói hàng kia ra.
Vải trắng dính máu rớt ra đầy đất, trong đó còn có mấy chiếc quần rách tươm dính đầy máu thịt, nhìn thôi cũng thấy kinh hồn bạt vía.
Hoàng thượng thấy vậy mà hít sâu một hơi, nước mắt của Lương phi cũng đột nhiên chảy ra, bà nhận ra những đồ vật này.
Đúng lúc ấy, ta mở miệng: “Hoàng thượng tha tội, nhưng thứ này là quần và vải băng bó vết của nhị hoàng tử, ngài ấy lo lắng nương nương nhìn thấy sẽ đau lòng cho nên bảo nô tỳ lén tìm chỗ chôn đi, lúc nãy là nô tỳ đang chôn những thứ này…”
Nghe vậy thì hoàng thượng tiến lên vài bước, ngước nhìn những miếng vải đẫm máu văng tứ tung trên mặt đất, cuối cùng thì dán mắt vào chiếc quần be bét máu thịt. Không cần nói thì ông ấy cũng biết, vết thương lúc đó nghiêm trọng như thế nào, không biết hoàng nhi này của ông đã phải chịu bao nhiêu khổ.
Hoàng thượng lại nhìn Lý Liệt, ánh mắt rơi lên đôi chân của hắn, giọng run rẩy hỏi: “Liệt nhi, còn đau không?”
Lý Liệt liếc ta một cái, sau đó đáp: “Nhi trần không đau…”
Hắn vừa mới nói ra lời này thì Lương phi đã không nhịn được quỳ thụp xuống trước mặt hoàng thượng, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Hoàng thượng, thiếp chỉ có mỗi Liệt nhi là đứa con duy nhất, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, luôn sợ người mẫu phi này đau lòng, cũng không nỡ làm người phụ hoàng như ngài phiền lòng.”
“Nhưng mà thần thiếp thật sự không nhịn được nữa, hắn sao lại không biết đau chứ? Mỗi ngày hắn đều đau đến mức không ngủ được, nhưng lại sợ thần thiếp lo lắng nên chẳng nói chẳng rằng câu nào, nhưng mẫu tử bọn ta tương thông, ta sao lại không biết?
“Hơn nữa còn có tên tiểu nhân nào đó hạ độc trong thuốc của hắn, thế mà hắn lại sợ ngài biết thì sẽ đau lòng lo lắng nên không cho phép thần thiếp kể ngài nghe, hắn trước giờ lúc nào cũng tự gặm nhấm nỗi đau một mình như vậy, thật khiến người mẫu phi như thiếp đau lòng biết bao…”
12
Lời nói của Lương phi khiến sắc mặt hoàng thượng cực kỳ khó coi, đặc biệt là câu “Có người hạ độc” kia, chính câu nói này đã chạm đến vảy ngược trong lòng hoàng thượng.
Đây cũng chính là kết quả mà ta mong muốn, lúc nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của Lương phi trên bàn ăn thì ta đã nghĩ ra cách này.
Ngày hôm đó vì chuyện phế truất thái tử mà các quan văn quan võ trong triều không ngừng đến làm phiền hoàng thượng, đợi lúc hoàng thượng giải quyết xong hết chuyện này thì vết thương của Lý Liệt đã băng bó ổn thỏa. Thế nên lúc Hoàng thượng đến cũng không thể thấy vết thương của Lý Liệt nghiêm trọng đến mức nào.
Những mảnh băng vải và quần dính máu ngày đó ta luôn cất giấu phòng hờ, bây giờ thả chúng ra để Hoàng thượng cảm nhận được vết thương của Lý Liệt có bao nhiêu nghiêm trọng.
Lý Ngao dám xài khổ nhục kế thì ta cũng dám bắt chước làm theo.
Phản ứng của Lương phi cũng nằm hết trong dự liệu của ta, bà ấy đã sớm căm phẫn chuyện này, nếu hôm đó Lý Liệt không ngăn cản thì có lẽ bà ấy đã đi náo loạn ngự thư phòng rồi
Chỉ là hôm đó không thích hợp làm ầm ĩ, nhưng hôm nay thì khác.
Quả nhiên hoàng thượng khi nghe vậy thì tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Súc sinh…”
Không cần phải nói, câu này của ông chính là đang mắng Lý Ngao. Bởi vì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, kẻ sử dụng độc dược kia ám hại cũng chỉ có thể là nhóm người của Lý Ngao, cho dù không phải là Lý Ngao làm thì cũng là người ủng hộ phe phái của hắn ta làm.
Lý Liệt mở miệng thuyết phục: “Phụ hoàng bớt giận, may mà chuyện này phát hiện ra sớm, nhi thần cũng không trúng độc, cho nên chuyện này không cần nhắc lại, liên lụy rất rộng…”
Sự khoan hồng độ lượng của Lý Liệt lại càng tôn lên lòng dạ ác động của Lý Ngao, sự cân bằng trong lòng hoàng thượng cũng bắt đầu nghiêng sang một bên.
Lúc này, một tiểu thái giám chạy vào rồi quỳ gối trước mặt hoàng thượng: “Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương đang quỳ gối bên ngoài Cung Cảnh Dương, nương nương cầu xin hoàng thượng mau cho thái y đi xem bệnh tình của đại hoàng tử, nói đại hoàng tử sắp không…”
Hoàng Thượng nghe vậy thì lửa giận dâng trào, ông cả giận chỉ thẳng vào tiểu thái giám nói: “Đi nói với hoàng hậu, bảo nàng ấy mau trở về Cung Vị Ương, nếu nàng ấy còn dám cầu tình cho Lý Ngao lần nữa thì vị trí Hoàng Hậu này đừng mong ngồi tiếp.”
“Chỉ đơn giản là phát sốt mà đòi sống đòi chết, có đứa con như vậy thì chết đi cũng được…”