12
Tin tức về việc ta sắp sửa xuất giá sang Khương quốc được truyền đi, nghe nói của hồi môn dài hàng ngàn dặm, với vô số cung nhân đi theo.
Mọi người đều cho rằng Trường Ninh Công Chúa được hoàng đế vô cùng sủng ái.
Nhưng thực tế, Trường Ninh đã làm ra chuyện như vậy, lại bị Hoàng Hậu ghi hận, phụ hoàng không giết nàng đã là khai ân.
Cuối cùng, chỉ có thể thương thảo hôn sự với phủ Thừa Tướng.
Nhưng phủ Thừa Tướng không muốn. Dù sao, Trường Ninh hiện tại không còn thân phận công chúa, cả đời không thể xuất hiện công khai.
Phủ Thừa tướng không cần một chính thê chỉ biết giấu mình trong phủ.
Bọn họ chỉ đồng ý nạp nàng ta làm trắc thất.
Dù vậy, Phương Trường Ninh cũng cảm thấy mình đã chiến thắng.
Ngày nàng ta rời cung, ta đang trong cung thử hôn phục, đầu đầy châu ngọc, vô cùng quý phái.
Phương Trường Ninh cố ý đi đường vòng để gặp ta.
Nàng ta nhìn ta từ trên xuống dưới, ánh mắt như nhìn một người chết:
“Muội muội yêu dấu của ta, hãy trân trọng thời gian hiện tại đi. Những gì ngươi có được hiện tại, đều là do ta bố thí cho ngươi, ta tuy rằng chật vật, nhưng ít nhất ta vẫn được sống.”
Ta nhìn nàng không chút gợn sóng.
Tỷ tỷ ngu xuẩn của ta.
Trong khi bọn ta đều đang tranh giành thiên hạ, ngươi lại tự tìm trò giải trí cơ à?
Tính ra, vô tri đôi khi cũng là một loại phúc.
Trước khi xuất giá, cữu cữu đã chi tiền thu mua hàng trăm người kể chuyện, cho họ kể ở trà lâu quán rượu về việc Đại Chu đang bị vây công cả hai mặt, Trường Ninh Công Chúa không ngại nguy hiểm, tự mình xin hòa thân để giải cứu Đại Chu khỏi khốn cảnh.
Trong phút chốc, mọi người đều ca tụng ta.
Ngày ta mặc áo cưới đỏ thắm ra khỏi thành, các bá tánh đều quỳ xuống hai bên đường.
Họ cùng hô vang: “Công chúa đại nghĩa! Cung tiễn công chúa, chúc công chúa hồng phúc tề thiên!”
Ta đi xa trong tiếng chúc phúc.
Cung nhân đưa gả bên cạnh ta là quân tinh nhuệ Tây Bắc, mấy ngàn rương của hồi môn chính là đao thương vũ khí.
Cữu cữu đang dẫn mấy vạn binh mã chờ ở biên giới Chu Khương để phối hợp với ta từ bên trong.
Khóe miệng ta nở nụ cười, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Đây không phải là con đường xuất giá, mà là con đường đưa ta lên ngai vàng.
13
Ban đầu, hai nước đã bàn bạc Khương quốc sẽ phái hoàng thân quốc thích đến đón dâu, nhưng ta không ngờ rằng Hoàng Đế của họ lại đích thân đến.
Có lẽ hắn tự tin vào binh lực hùng mạnh của mình, lại ở trên lãnh địa của mình, nên không mang theo nhiều binh lính.
“Để trẫm xem Hoàng Hậu của trẫm là mỹ nhân cỡ nào đây.”
Hắn dắt ta xuống ngựa, khi lòng bàn tay chạm nhau, hắn đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không ổn.
“Công chúa sao lại có bàn tay thô ráp như vậy!”
Nhưng đã quá muộn, ta lật lòng bàn tay lại, lưỡi đao sắc bén đã kề vào cổ họng hắn.
“Không tháo đao thì làm sao cầm được?”
Theo lệnh của ta, đội ngũ đưa gả lập tức biến thành một đội quân tinh nhuệ, mà cách đó không xa tiếng vó ngựa vang dội, như có hàng vạn quân mã đang tiến đến.
Dù mạng sống nằm trong tay ta, Khương đế cũng không hề hoảng loạn, hắn cười nói: “Ngươi thật can đảm, nhưng chỉ dựa vào Chu quốc nho nhỏ của các ngươi, cũng mơ tưởng lay động gốc rễ Khương gốc bọn ta à?”
“Nếu… Ba nước liên thủ thì sao?”
Khương đế biến sắc.
Khương quốc hoành hành ngang ngược từ lâu, những quốc gia khác đã sớm oán hận, chỉ là chưa đến lúc không còn nhịn nổi nữa.
Cho đến lần này hắn có ý muốn công chúa các nước.
Lần này người bị chọn là ta, lần sau sẽ là công chúa của nhà ai?
Tâm phúc của cữu cữu Trịnh Việt cầm ấn của ta đi sứ, nói cho hai nước Trần Thanh biết lợi và hại.
Hai nước này con vua thưa thớt, công chúa đều chỉ có một, được coi như bảo bối mà nâng niu.
Trịnh Việt lấy danh nghĩa của ta để thuyết phục họ xuất binh.
Hiện giờ, ba nước vây khốn, Khương quốc lâm nguy.
Ta thay bộ áo cưới rườm rà bằng bộ giáp lạnh băng, lần đầu tiên phong đánh chiếm thành trì đầu tiên của Khương quốc.
Ngay sau đó là thành thứ hai, thứ ba…
Tốc độ tiến quân nhanh như chớp.
Khương quốc hùng mạnh suýt nữa bị chia cắt thành từng mảnh.
Ta vốn tính chiếm được nhiều đất hơn rồi mới trở về, nhưng kinh thành đột nhiên truyền đến tin tức, phụ hoàng bệnh nặng.
Hoàng Hậu muốn ép buộc ông ta truyền ngôi cho con trai mình nên đã giam lỏng ông ta.
Hả?
Ta vất vả đánh giặc ở bên ngoài, mà ngươi lại muốn cướp công lao của ta?
Làm vậy sao được?
Ta không nói hai lời lập tức dẫn binh trở về, thu dọn sạch sẽ đám binh hèn tướng nhát.
Phụ hoàng nhìn thấy ta, suýt chút nữa đã khóc:
“Kinh Hoa! Con đã trở lại!”
Ta nắm lấy tay ông ta, diễn vở tuồng phụ thân nữ nhi tình thâm.
“Phụ hoàng đừng lo lắng, sức khỏe là quan trọng nhất.”
“Trẫm sắp không còn sống được nữa rồi, Kinh Hoa, trẫm không yên lòng về Đại Chu, con thấy đại hoàng huynh của con thế nào?”
Ta giả vờ suy tư:
“Đại hoàng huynh văn hóa thấp, không phải là người có tài trị quốc.”
Phụ hoàng ngẩn ra:
“Vậy lão nhị thì sao?”
“Bất tài vô năng, khó có thể đảm đương trọng trách.”
“Vậy lão ngũ…”
“Tuổi còn nhỏ, e rằng khó khăn.”
Phụ hoàng định mở miệng lần nữa, ta cười rồi cắt ngang lời ông ta.
“Phụ hoàng vẫn còn khỏe mạnh, vội vã lập hoàng trữ làm gì? Không cần nóng nảy, nữ nhi đã trở lại, phụ hoàng nên an tâm.”
Nhưng phụ hoàng vẫn không an tâm.
Bởi vì ông ta từ bị Hoàng Hậu giam lỏng, biến thành bị ta giam lỏng.
Trên thực tế, cũng không có gì khác biệt.
14
Việc bên ngoài ta giao cho cữu cữu xử lý, ta chỉ tham gia vào việc ra quyết định.
Nhờ vậy, trong cung bỗng trở nên thanh nhàn.
Hàng năm vào dịp Trung thu, trong cung đều tổ chức yến tiệc lớn để chiêu đãi triều thần.
Nhưng năm nay, Hoàng Đế bệnh nặng, Hoàng Hậu cũng bị ta cấm túc, nội đình không biết nên tổ chức hay không, nên đến xin chỉ thị của ta.
“Làm! Không chỉ phải làm, mà còn phải làm cho náo nhiệt. Bây giờ Khương quốc đã tan tác, đây là chuyện nên vui mừng.”
Nhận lệnh của ta, nội đình lập tức bắt tay vào làm.
Sợ mẫu thân ở trong cung buồn chán, ta cho bà ấy đi phụ trách giám sát.
Nhưng không ngờ mẫu thân hoảng sợ, không chịu nổi một ngày.
“Kinh Hoa, tẩm cung của phụ hoàng con suốt ngày có người canh gác, là con sai người làm vậy à?”
Ta giả bộ không nghe thấy, gắp thức ăn cho bà:
“Nếm thử món này đi, đây là đặc sản Tây Bắc, do con tự tay làm đó.”
Bà ấy lại nắm lấy tay ta:
“Con hiện giờ có công cứu giá, ngày sau bệ hạ nhất định sẽ tìm cho con một chỗ tốt để gả, không cần phải đến Tây Bắc giá lạnh nữa.”
“Kinh Hoa, con còn gì không thỏa mãn?”
“Mẫu thân, người trước nay chưa từng hiểu con.”
Ta rũ mắt nhìn tay bà ấy, vuốt ve vết chai dày trên lòng bàn tay mình:
“Người nhìn tay con này, ai cũng cho rằng không có cô nương nào thích tay mình biến thành như vậy. Người cảm thấy đây là khổ, nhưng con lại coi đây là vinh quang.”
“Người cho rằng tìm được một chỗ tốt để gả là ân thưởng, nhưng với con mà nói, điều đó không khác gì bẻ gãy tay chân con, giam cầm con đến chết.”
“Điều con muốn chính là không ai còn dám xen vào, không ai có thể chi phối vận mệnh của con, con muốn tự do thực sự.”
Mẫu thân kinh hãi:
“Từ cổ chí kim, nào có nữ tử không dựa vào nam tử?”
“Cho nên, quy tắc cũ nên thay đổi.” Ta từ từ xoa tay, giọng điệu bình thản như khi còn nhỏ cùng bà trò chuyện việc nhà.
“Nếu con lên ngôi, triều đình nhất định có thể giả vờ như không thấy, chẳng phân biệt nam nữ.”
Ta cứ như vậy nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Mẫu thân sợ hãi đến mức ném vỡ chén đũa:
“Kinh Hoa! Con đừng làm chuyện sai trái!”
Ta gọi người đến dọn dẹp mảnh vỡ, rồi dẫn mẫu thân lên tường thành.
Từ khi vào cung, bà ấy chỉ quanh quẩn trong đình viện nhỏ, chưa bao giờ lên cao như vậy.
Ta muốn nói cho bà biết, tầm nhìn của hầu hết nữ tử đều rất hạn hẹp, chỉ nhìn thấy phu quân nhi nữ.
Nhưng tầm nhìn của chúng ta có thể rất xa, xa đến mức có thể nhìn thấy cả nhà quốc thiên hạ.
“Mẫu thân, người chiến thắng sẽ vĩnh viễn không bao giờ sai.”