Anh Thích Em Từ Khi Biết Thế Nào Là Thích
Chương 4
5
Cố Thâm thành công khiến tôi thao thức mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau, tôi cảm thấy muốn rớt nước mắt vì hai quầng thâm lớn dưới mắt.
Quá xấu xí.
Tất cả đều tại Cố Thâm.
Trong lúc ngơ ngác, tôi lại nghe thấy giọng nói của Cố Thâm gần trong gang tấc, tai gắn trên người lập tức đi chơi xa.
Tôi giả vờ bình tĩnh, vỗ nhẹ vào má mình.
Cố Thâm phải buổi chiều mới về, sau khi phải trở về còn phải đến công ty xử lý công việc.
Tôi trang điểm và chuẩn bị đến cửa hàng dạo một vòng.
Bên kia đường, tôi thấy những chiếc xe giá trị chở hoa từ cửa hàng của tôi.
Một khoảng thời gian ngắn, cả tiệm hoa chỉ còn lại vài chiếc bình.
Tôi vội chạy tới tìm Tiểu Chu, vẻ mặt khó hiểu: “Em không sao chứ? Cửa hàng chúng ta bị cướp à?” Tiểu Chu cũng có chút mơ hồ, lắc đầu.
Tôi nhấc điện thoại lên và chuẩn bị gọi cảnh sát.
Lúc này Tiểu Chu mới phản ứng lại, bắt lấy tay tôi: “Chị Mặc Mặc, chúng ta phát tài rồi!”
Hả?
“Vừa rồi có một vị tiên sinh gọi điện đến, nói muốn mua tất cả hoa trong cửa hàng của chúng ta, bọn họ nói sẽ tự mình đến lấy hoa. Em chưa bao giờ mình thấy một trận chiến lớn như vậy, cho nên rất bất ngờ.” Tiểu Chu hưng phấn nói.
Tôi từ từ thở ra một hơi, không phải cướp là tốt rồi.
Lại nói, đây là bá đạo tổng tài nào muốn lấy lòng tiểu kiều thê nhà mình chứ, hào phóng đến như thế.
Suy cho cùng, hoa trong cửa hàng tôi đều là loại đắt tiền nhưng người đàn ông này lại yêu cầu mua tất cả.
“Đã thanh toán chưa?” Tôi hỏi Tiểu Chu.
Sự hưng phấn của Tiểu Chu còn chưa giảm xuống, la hét: “Trả tiền, trả tiền rồi, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy tấm thẻ này đó.”
Tôi gõ nhẹ vào đầu cô ngốc, xem cô hưng phấn đến mức nào.
Được rồi, cửa hàng trống không, vậy tại sao còn tiếp tục mở cửa chứ?
Tôi ra dáng bà chủ xua tay: “Tiếp tục nghỉ.”
Tiểu Chu nghe vậy vui mừng nhảy cẫng lên, lao về phía tôi: “Bà chủ, chị thật tốt.”
Tôi bất đắc dĩ cười, nhóc ngốc này thật dễ thỏa mãn, vậy thì tốt rồi?
Tôi lấy điện thoại ra gõ vài con số gửi cho cô ấy.
Tiểu Chu cầm điện thoại sửng sốt, hồi lâu mới hét lên.
“Chị Mặc Mặc, em muốn sinh cho chị một con khỉ.”
*Muốn sinh cho bạn một con khỉ đồng âm với Muốn sinh cho bạn một đứa con hiểu đơn giản là sẵn sàng cống hiến hết mình cho đối phương, giống kiểu Em thích anh, em muốn sinh cho anh một đứa con, kiểu vậy á.
16
Cửa hàng đã đóng cửa và tôi cũng không có việc gì để làm.
Vì thế tôi nảy ra ý kiến là đến công ty của Cố Thâm.
Đơn giản chỉ là tôi thấy chán chứ không phải vì tôi nóng lòng muốn gặp anh ấy đâu.
Tôi tự chữa cháy trong đầu mình, rồi gọi xe.
Khi đến công ty, tôi khó chịu nhìn vào chiếc máy yêu cầu phải quẹt thẻ để đi vào.
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ nên gọi điện cho Cố Thâm hay về nhà, thì bắt gặp một người phụ nữ mặc đồ, tác phong vô cùng chuyên nghiệp bước tới chỗ tôi.
“Phu nhân đến tìm Cố tổng sao? Tôi là người của phòng tài vụ Tiểu Trần, tôi sẽ dẫn cô lên.”
Tôi:….
Làm sao cô ấy biết tôi là ai chứ? Tôi nghi ngoặc đi theo cô ấy, một đường thuận lợi, trên đường đi nghe thấy rất nhiều cô gái vây quanh lại nói chuyện.
“Oa, đây chính là vợ của Cố tổng sao?”
“Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, thật sự rất là xứng đôi với Cố tổng.”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy phu nhân Cố đến công ty chúng ta đó.”
“Vợ Cố tổng thật sự là quá hợp ý tôi đi, aaa, chị ơi em có thể cướp người không?”
“Cô dám cạnh tranh với Cố tổng à?”
“Quên đi, là tôi không xứng.”
Sau khi vào thang máy tôi không nhịn được mà hỏi: “Mọi người biết tôi sao?”
Tiểu Trần nở nụ cười chuyên nghiệp, trả lời: “Đương nhiên, vào ngày kết hôn, Cố tổng đã gửi ảnh cưới của hai người vào trong nhóm của công ty.” Tuy rằng là anh đã nhanh chóng thu hồi.”
Tôi:…
Cố Thâm là người có thể làm ra loại chuyện này sao?
Mang theo hoang mang, tôi được Tiểu Trần dẫn đến cửa văn phòng, đang định xoay người cảm ơn, nhưng xung quanh lại không hề có dấu vết của Tiểu Trần.
Tôi bị bỏ lại một mình ở cửa, có phần ngơ ngác.
.…
Tôi lại nghĩ, Cố Thâm không biết tôi đến liệu có ảnh hưởng đến công việc của anh không? Hay là sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi?
Do dự nửa ngày, tôi đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt là một mỹ nhân tóc dài màu vàng ngồi ở bàn nói chuyện với Cố Thâm.
Tôi mở to đôi mắt, cứng đờ tại chỗ, chút xao động trong lòng chớp mắt tan biến.
Tôi thật sự tức giận nghĩ, mình thực sự làm phiền đến anh, quấy rầy cuộc hẹn hò của anh với tình nhân!!!
Ngày hôm qua luôn miệng nói thích tôi, hôm nay lại gặp tình nhân ở công ty một cách công khai như thế này.
Có lẽ vì đã xem quá nhiều cảnh người vợ cả bắt nhân tình trên TV nên tôi không khỏi tưởng tượng ra cảnh tôi và cô nhân tình túm tóc, vật nhau rồi tát nhau liên hồi.
Tôi không khỏi siết chặt nắm đấm.
Bên này tôi vẫn chưa bước ra khỏi thế giới trong não mình, Cố Thâm đã bước nhanh về phía tôi.
Tôi tưởng chiến tranh sắp nổ ra nên theo kích bản mà đánh anh một bạt tay.
Một tiếng chát, vang vọng.
Cố Thâm che mặt, kinh ngạc nhìn tôi.
Nghe thấy tiếng động, tiểu tam kia cũng quay lại, cô nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô.
Ôi chao!!! Là một người đàn ông.
Đàn ông!!??
Tôi nhìn vết màu đỏ tươi trên mặt Cố Thâm, hít một hơi.
“Tôi nói tôi không có ý này anh có tin không?”
Cố Thâm cau mày, hiển nhiên là không tin.
Tôi định giơ tay chạm vào nửa bên khuôn mặt đỏ bừng, nhưng anh lại tưởng tôi muốn đánh anh thêm lần nữa nên quay mặt tránh đi, nắm chặt lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng.
Anh thì thầm vào tai tôi: “Cố phu nhân, em ra tay cũng thật tàn nhẫn.”
Tôi run rẩy cả người, không nói chuyện.
Người đàn ông tóc dài mà tôi coi là “Tiểu tam” vừa xem trò hay vừa nói đùa: “Cách chào hỏi của vợ chồng cậu cũng thật độc đáo đó.”
Tôi vội vàng thoát ra khỏi vòng tay Cố Thâm, đỏ mặt xin lỗi: “Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm.”
Nhìn kỹ hơn, đây không phải là Lương Khâu, người bạn thời trung học của Cố Thâm sao? Tại sao lại để tóc dài chứ?
Tôi đang thắc mắc thì Cố Thâm đã dùng bàn tay to lớn của anh che mắt tôi lại, kéo tôi trở lại trong lòng anh.
Anh tức giận nói với Lương Khâu: “Ngày mai lập tức đi cắt tóc, tôi không muốn bị đánh lần hai.”
Câu nói của Cố Thâm thành công khiến mặt tôi đỏ bừng thêm một chút.
Lương Khâu nhún vai và cố nén nụ cười: “Được!”
Sau đó, tôi chưa kịp phản ứng đã bị bế ra ngoài, tôi nghe thấy giọng nói tươi cười của Lương Khâu: “Chị dâu, nhớ tự bảo trọng mình nhé.”
17
Tôi bị Cố Thâm ôm đến tận gara dưới lòng đất.
Anh ấy ép tôi vào cửa sổ xe, bầu không khí có chút khó chịu.
Tôi nhìn dấu tay rõ ràng tên mặt anh, biết mình sai rồi, cúi đầu xin lỗi anh.
Anh lại cười khẩy.
Đúng lúc tôi tưởng anh sắp nổi trận lôi đình anh lại gục đầu vào hõm cổ tôi: “Đau.”
Lời nói của anh lộ ra vẻ ủy khuất.
Tôi chưa từng thấy Cố Thâm trong bộ dạng này, lập tức mềm lòng. Tôi chủ động vòng tay qua cổ anh và hôn lên mặt anh: “Thật xin lỗi.”
Cố Thâm hai mắt đột nhiên sáng lên, bàn tay đặt trên eo tôi đột nhiên siết chặt, nhìn yết hầu của anh chuyển động, có chút khẩn trương hỏi: “Tô Mặc, em có thích anh không?”
Tôi vuốt ve gò má của anh, tôi đã tát anh, cảm thấy mình đầy tội lỗi và đau khổ.
“Em thích.” Tôi rất thích Cố Thâm.
Vừa dứt lời, Cố Thâm đã điên cường hôn tôi.
Lần đầu tiên được hôn ai đó, tôi gần như không thở được.
Môi anh áp vào môi tôi, như bắt được thứ quý giá nhất trên đời.
“Tô Mặc, anh yêu em.”
Bíp~bíp~bíp~
Tiếng còi xe làm tôi tỉnh táo lại.
Tôi thở hổn hển và trốn trong vòng tay của Cố Thâm.
Cố Thâm để tôi ngồi đàng hoàng rồi lái xe đi.
Dọc đường đi, nhiệt độ trên mặt tôi vẫn không giảm, Cố Thâm cũng vậy, đôi mắt đỏ ngầu.
18
Sau khi về đến nhà, tôi nhìn hoa ngoài sân với vẻ mặt buồn bã.
Thì ra Cố Thâm chính là vị tổng tài bá đạo, vô nhân tính kia?
Thứ tôi làm việc cực khổ hóa ra toàn bộ đều là tiền của Cố Thâm?
Tôi ôm trán thở dài.
Cố Thâm từ phía sau ôm eo tôi, ghé sát vào tai tôi hỏi: “Em thích không?”
Tôi không trả lời, trong đầu nghĩ có nên tìm thêm người phụ việc cho tiệm hoa không?
Cố Thâm giống như đi guốc trong bụng tôi, nhìn thấy tôi bỏ chạy, anh lập tức phản ứng lại, nghiêm khắc ngăn cản tôi: “Đừng nghĩ tới việc chuyển nó về.”
Ờ, được rồi, không chuyển thì không chuyển.
Nhưng anh sẽ chăm sóc nó như thế nào!
Tôi đang nghĩ cách cải tạo sân để dành chỗ cho những bông hoa này, Cố Thâm trực tiếp mang tôi lên.
Tôi hét lên một tiếng, bị ép lên giường.
Tôi co gối, dùng tay bảo vệ ngực mình, cảnh giác hỏi: “Anh đang định làm gì vậy?”
Cố Thâm đến gần, khàn giọng nói: “Thực hiện nghĩa vụ của người chồng, không được sao?”
Có lẽ nhìn thấy Cố Thâm nửa bên má sưng đỏ làm tôi thích thú, lại cảm thấy tội lỗi, hoặc có lẽ yết hầu của anh quá hấp dẫn, tôi gật đầu mê mẩn.
Không biết qua bao lâu, tôi đẩy Cố Thâm, giơ chân đá mạnh vào anh.
Thật không may, trước khi chân tôi trước khi chạm vào được người Cố Thâm, ai đó đã tóm lấy mắt cá chân tôi.
“Cố Thâm, cái tên khốn kiếp này, em không muốn nữa.”
Người đàn ông phái trên tràn đầy tinh lực, như có nguồn năng lượng vô hạn.
Anh hôn lên môi tôi và nói: “Được.”
Nhưng anh không có dấu hiệu nào dừng lại, giọng tôi đã khàn đi rồi.
“Không được, em muốn nhiều tiền hơn.”
Chỉ năm triệu làm sao có thể bù đắp được trái tim và thể xác tôi đã chịu thiệt chứ.
Cố Thâm nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười bên tai tôi: “Em còn nhớ vào ngày sinh nhật thứ mười của em anh đã tặng em một tấm thiệp không?”
Tôi đương nhiên là nhớ, Cố Thâm là một tên keo kiệt, chỉ biết tặng cho tôi một vài thứ rách nát.
Những tấm thiệp trong gói mì ăn liền 50 xu còn đẹp hơn những cái mà Cố Thâm đưa tôi, ít nhất trên đó có in nhân vật hoạt hình.
Cho nên đổi lại, tôi đưa cho Cố Thâm mười tuổi một cái nhìn xem thường.
Cố Thâm tiếp tục nói: “Em có biết trong đó có bao nhiêu tiền không?”
Tiền?
Tôi lập tức trở nên tràn đầy năng lượng.
Đó có phải thẻ ngân hàng không?
Sau đó, Cố Thâm nói vào tai tôi một dãy số: “Năm nào anh cũng chuyển tiền vào tấm thẻ đó, mật khẩu là ngày sinh của chúng ta.”
Nghe xong, mắt tôi sáng rực lên vì tiền, tôi ngồi dậy với cái eo đau nhức.
Tôi mù quáng không có mắt nhìn, lấy tấm thẻ có hình thiên văn kia làm lót ly.
Tôi vội vàng đẩy anh ra và háo hức nhìn ra cửa.
Không được, tôi phải đi kiếm lại nó.
Cố Thâm ôm lấy eo tôi, bế tôi trở lại.
“Vẫn chưa kết thúc đâu, chị à.”
>