Anh Thích Em Từ Khi Biết Thế Nào Là Thích
Chương 2
5
Đến ngày cưới, tôi chết lặng, bây giờ hối hận có phải là quá muộn không?
Có ai nói cho tôi biết tại sao kết hôn giống như đánh một trận chiến lớn như vậy.
Hôn lễ kết thúc, tôi không còn ý thức được chân của mình còn ở trên người mình hay không?
Tôi tháo giày cao gót, để mặc Cố Thâm đỡ tôi vào chiếc Rolls-Royce sang trọng kia.
Tài xế lái xe đến nhà tân hôn mới của chúng tôi, nằm ngay khu vực đắt đỏ nhất Đông Thành.
Đường đi có chút xa, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Cái nhắm mắt này liền trực tiếp từ trên xe đến thẳng sô pha.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, duỗi người một cái, lúc cánh tay nâng lên tôi mới ý thức được hành động của mình có chút khiếm nhã.
Tôi suy nghĩ hai giây, ngáp một cái, ai quan tâm chứ?
Vừa khép miệng đã thấy Cố Thâm đứng dưới ánh đèn, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.
Tôi theo ánh mắt anh ta cúi đầu nhìn chính mình.
Tôi đang mặc một chiếc váy đỏ, thắt lưng được thiết kế càng lộ ra dáng người của tôi, làn váy hơi mở một chút, bởi vì động tác vừa nãy mà lộ ra một mảng lớn da thịt.
Tôi xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy, tay ôm cái gối trên sô pha đắp lên đùi mình, lúc này Cố Thâm mới không được tự nhiên dời ánh nhìn.
Thật sự quá mệt mỏi, chỉ muốn lột bỏ hết những thứ trên người, ngủ một giấc thật ngon đến sáng.
Vừa định mở miệng hỏi Cố Thâm tối nay tôi ở phòng nào? Kết quả một cú điện thoại vang lên, Cố Thâm cau mày rời đi.
Không phải, ít nhất cũng nói cho tôi biết tối nay ngủ ở đâu chứ?
Tôi không thể làm gì khác dành đi xung quanh tham quan ngôi nhà này, cuối cùng ngủ thiếp đi bên cạnh phòng ngủ chính.
Trong lúc mơ màng tôi có cảm giác mình bay lên, sau đó rơi xuống một đám mây mềm mại.
Tôi trở mình, tiếp tục ngủ.
Khi giật mình thức giấc, giọng nói lanh lảnh của tôi xuyên ngang cả tòa biệt thự.
Tôi nhớ rõ ngày hôm qua tôi ngủ ở phòng bên cạnh, vì sao tỉnh lại lại ở phòng ngủ chính?
Hơn nữa còn giống như một con bạch tuộc quấn lấy Cố Thâm ngủ một đêm?
Cố Thâm bịt tai bốn mắt nhìn tôi.
Tôi quay sang một bên, tầm mắt rơi vào đám râu xanh trên cằm Cố Thâm. Tôi không khỏi thở dài đứa nhỏ này thật sự đã lớn thật rồi.
“Em còn muốn nhìn bao lâu nữa mới rời giường?”
Giọng nói trầm thấp vang vào tai tôi, kéo suy nghĩ của tôi trở lại.
Tôi mạnh mẽ xoay người từ trên người Cố Thâm đi xuống, động tác rất lớn, trực tiếp lăn đến mép giường.
May mà Cố Thâm nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt tôi lại, mới không khiến tôi ngã xuống.
Nhét tôi lại vào trong chăn, vẻ mặt bất lực xuống khỏi giường.
Tôi có chút xấu hổ tự thò đầu ra khỏi chăn, nhìn anh đi đến tủ tìm quần áo.
“Sao tôi lại ở đây?”
Cố Thâm quay đầu nhìn tôi một cái, lạnh nhạt nói: “Em không ở đây thì muốn ở đâu?”
“Ở phòng kế bên a.”
Tôi vẻ mặt mờ mịt.
Cố Thâm đột nhiên nở nụ cười, anh đi tới bên giường: “Tô Mặc, chúng ta kết hôn rồi, em chính là vợ tôi, đương nhiên phải ngủ trên giường tôi.”
???
Tôi bị lời nói của Cố Thâm làm cho đứng hình.
Hình như có chỗ nào không đúng cho lắm.
“Không phải nói sau khi kết hôn không can thiệp vào nhau sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Cố Thâm không trả lời, ngay trước mặt tôi cởi áo ra thay một chiếc áo sơmi.
Tôi ngơ ngác, mình vừa nhìn thấy gì vậy nhỉ?
Đó là cơ bụng trong truyền thuyết sao?
Cố Thâm thay quần áo xong đi tới trước mặt tôi, ngón tay lau khóe miệng tôi, cười không có ý tốt.
“Tôi nói như thế bao giờ, vợ à.”
6
Sự thay đổi thái độ của Cố Thâm là điều mà tôi không hề ngờ tới.
Anh ta lưu lại một câu nói khiến hệ thống suy nghĩ của tôi gần như ngừng hoạt động sau đó lại bùng cháy, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Đứng hình một lúc thật lâu, đuổi theo anh ta chạy ra ngoài.
Quá vội vàng, giày cũng chưa kịp mang, chân trần đứng trên sàn nhà, thở hổn hển hỏi: “Những lời anh nói lúc đầu đã quên hết rồi sao?”
Vừa dứt lời tôi bị Cố Thâm trực tiếp bế lên, đặt tôi lên sopha, ngữ khí nghiêm túc: “Sau này không được đi chân trần.”
Nói xong quay trở về phòng ngủ xách ra đôi dép lê mang vào cho tôi.
What???
Nội dung vở kịch nào đây? Cố Thâm bị ấm đầu à?
Tôi bình tĩnh, hít sâu một hơi: “Có phải anh không muốn cho tôi năm trăm vạn không?”
Hay là anh đang giả bộ trêu chọc tôi?
Cố Thâm hiển nhiên bị câu hỏi của tôi làm cho sửng sốt, sững sờ hai ba giây mới đứng dậy, lông mày hơi nhíu lại, lộ ra chút bất đắc dĩ.
“Tô Mặc, tôi thật sự muốn tách đầu em ra xem bên trong chứa cái gì?”
Tôi:???
Không phải Cố Thâm học tài chính sao? Sao còn học giải phẫu cơ thể người ở nước ngoài?
Tôi lộ ra biểu tình hoảng sợ, co rúm trên ghế sopha.
Vừa muốn mở miệng đã thấy ánh mắt mất tự nhiên và vành tai đỏ ửng của Cố Thâm.
Rõ ràng anh ta đang đe dọa tôi, như thế nào khiến cho tôi giống như mình đang quấy rối anh ta.
Cố Thâm rời mắt, ho khan hai tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.
“Trở về phòng thay quần áo.”
Quần áo của tôi thì làm sao chứ?
Cúi đầu nhìn chính mình…
Trên người tôi mặc chính là áo ngủ dây tơ tằm đồng bộ với lễ phục ngày hôm qua.
Là mẹ chuẩn bị cho tôi, màu đỏ thẫm.
Người ta nói rằng vợ chồng mới cưới sẽ vô cùng ân ái.
Đêm qua là do quá mệt mỏi, quơ đại một bộ quần áo thay vào.
Lúc này, vạt váy ngủ không thể che nổi đùi tôi, vì dây áo quá lỏng lẻo nên lúc này một bên đã rớt xuống hai vai lúc có lúc không.
Cảnh xuân chợt lộ.
Tôi hít sâu một hơi, hóa thân thành tên lửa như bay về phòng.
7
Một buổi sáng cuối cùng cũng trôi qua trong luống cuống tay chân và á khẩu không trả lời được.
Tôi ăn mặc chỉnh tề ngồi trên bàn ăn nhìn Cố Thâm đang loay hoay bận rộn trong bếp.
Gác tay lên trán suy nghĩ, rốt cuộc chuyện là như thế nào vậy?
Sao đột nhiên Cố Thâm lại biến thành một người khác như thế này?
Lắc đầu trong vô vọng, nghĩ mãi không ra.
Một lát sau, Cố Thâm đặt một phần cơm đơn giản trước mặt tôi cũng không biết đây là bữa sáng hay bữa trưa.
Từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng, tôi thật sự rất là đói.
Tôi vùi đầu vào đĩa thức ăn, lúc sắp thấy đáy tôi mới cam lòng ngẩng đầu từ trong bát lên.
“Nếu không, vẫn là tôi dọn đi trước.”
Tục ngữ có câu ăn cơm của người ta thì phải nói chuyện dùm người ta, thật sự là tôi cảm thấy rất có lỗi sau khi nói ra câu này.
Quả nhiên, Cố Thâm hồi lâu không lên tiếng.
Tôi ngẩng đầu, khí thế hơn yếu nói: “Chúng ta là giả đó.”
Cuối cùng Cố Thâm cũng có phản ứng.
Anh ta buông đũa trong tay xuống, chân dài lê bước, trở về phòng ngủ.
Khi quay lại, tay cầm hai quyển sổ đỏ.
Trên môi Cố Thâm hiện ra một nụ cười nham hiểm: “Giấy đăng ký kết hôn là thật.”
Tôi há miệng lại không nói thành lời.
Xong đời, giống như không cẩn thận lên nhầm thuyền giặc.
8
Cơm nước xong, Cố Thâm sắp xếp lại từng món đồ của tôi đặt vào phòng ngủ chính.
Tôi gục ngã trên ghế sopha bất động nhìn anh.
Đây chính là Cố Thâm nói không can thiệp lẫn nhau?
Tôi chưa từng thấy quần áo của hai người không can thiệp lẫn nhau đặt chung trong một tủ quần áo bao giờ?
Còn nữa, tại sao lại ném cái váy ôm người gợi cảm của tôi vào thùng rác?
Những gì không thể chịu đựng được chính là không thể chịu đựng được.
Tôi chạy đến, đứng trước tủ quần áo.
Nhưng sau khi thấy người đàn ông cao hơn tôi cả một cái đầu, mặt mang vẻ tức giận, tôi lùi bước.
Nếu quả thật có đánh nhau, tôi như chút có chút yếu kém.
Quên đi quên đi, quần áo không cần cũng không sao, cùng lắm thì về sau mua lại.
Tôi khom vai chuẩn bị rút về.
Đột nhiên, Cố Thâm vươn cánh tay dài, kéo tôi lại nhốt giữa hai tay và chiếc tủ phía sau.
Tôi nhắm chặt hai mắt, theo bản năng mà la lên một tiếng.
“Đừng đánh tôi.”
Một hồi lâu sao, không nghe thấy động tĩnh, muốn mở mắt, đột nhiên cảm giác được Cố Thâm đè tới.
Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt, Cố Thâm sẽ không thật sự động thử với tôi chứ!
Đang lúc tôi thấp thỏm bất an, một thứ lành lạnh, mềm mại dán lên má tôi.
“Tôi không đánh em, tôi hôn em.”
Tôi:…
Tôi nhanh chóng mở mắt ra, khuôn mặt đáng đánh của Cố Thâm gần trong gang tấc.
“Anh…anh…anh…”
Nửa ngày vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
9
Cuối cùng , tôi vẫn làm con rùa rụt cổ, khóa cửa tự nhốt mình trong phòng.
Chuyện gì vậy trời!?
Sao Cố Thâm lại hôn tôi!?
So với hôn tôi, nếu anh ta đánh ngược lại tôi một trận tôi sẽ có thể dễ dàng hiểu được.
Tôi ôm hai má nóng phừng phừng, quả thật là không thể hiểu được hành động này của anh.
Trong phòng lần lượt vang lên những tiếng thở dài, đầu óc tôi thật sự không đủ dùng, chỉ biết chui vào chăn ngột ngạt mà suy nghĩ.
Tôi che đầu liên tục giãy dụa người liên tục điên cuồng mà làm loạn đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy.
Tôi phát ra một tiếng “A” chói tai, ngay sau thì lập tức bị một người che miệng lại.
Tôi mở to mắt nhìn Cố Thâm xuất hiện trong phòng.
Tôi nhớ rõ ràng là mình đã khóa cửa rồi.
Cố Thâm buông tay đang giữ chặt tôi ra, lắc lắc chùm chìa khóa trong tay kêu leng keng.
Cố Thâm nhìn con dâu tằm là tôi, xoa xoa thái dương, vẻ mặt bất lực:
“Ra ngoài đi, một hồi lại nổi mẩn.”
Tôi cuộn người tiếp tục quấn chăn.
“Tôi không chạm vào em.”
Tôi liếc anh ta một cái, có quỷ mới tin.
Cố Thâm không còn cách nào khác, ngồi xuống mép giường, ánh mắt rực lửa gần như thiêu đốt cả chăn đệm của tôi.
Anh không biết mình đã nhìn chằm chằm nó bao lâu rồi mới chậm chậm nói.
“Chuyện đó không phải do tôi nói.”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, đầu óc tôi nhất thời không thể tiếp thu được.
Bối rối hồi lâu mới hiểu Cố Thâm đang nói đến chuyện gì.
Trong khoảnh khắc, tôi tự giác được mặt mình nóng bừng bừng.
Ký ức trở lại vào cái tuổi không hiểu chuyện kia.
Thật ra tôi đã sớm biết rằng người nói ra bí mật không phải Cố Thâm.
Ở cái tuổi tôi không giỏi che giấu mọi chuyện, bức thư tình đó không phải là thứ duy nhất tôi để lộ.
Mẹ đã phát hiện ra những tâm tư nhỏ nhặt của tôi từ lâu nhưng chưa bao giờ nói ra.
Phải đến khi thành tích học tập của tôi sa sút đáng kể thì họ mới không còn lựa chọn nào khác ngoài việc “Giáo dục” tôi.
Cho nên căn bản không có chuyện Cố Thâm mật báo.
Muốn trách thì trách sự tình quá trùng hợp, trách tôi không lựa chọn tin tưởng Cố Thâm.
Sau khi biết được chân tướng, tôi cũng lựa chọn không xin lỗi Cố Thâm.
Mười mấy tuổi, cái gọi là lòng tự trọng quá mạnh mẽ, vài lần muốn mở miệng lại vội vàng nuốt xuống.
Do do dự dự, rồi Cố Thâm lại ra nước ngoài, tôi cũng chọn cách im lặng.
Bây giờ Cố Thâm chủ động nhắc đến đề tài này, tối xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.
Tôi siết chặt góc chăn, nhỏ giọng mở miệng: “Tôi biết.”
Lần này đến lượt Cố Thâm ngây người, anh nhìn tôi như đang đợi lời giải thích.
Tôi ngượng ngùng đơn giản rõ ràng tóm tắt tình huống một chút.
Cô Thâm hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng, thở ra một hơi không nhẹ cũng không nặng.
Như một sự nhẹ nhõm