Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên
Chương 58
Tôi không thể gặp Dâu trong suốt mấy tháng hè sau khi kì thi đại học kết thúc.
Kể từ nụ hôn ngày hôm đó, dường như Dâu luôn tìm cách tránh mặt tôi.
Ngày tôi thi xong, em còn chẳng thèm nhắn cho tôi một câu hỏi thăm nào chứ đừng nói tới việc tại sao không gặp mặt trực tiếp?
Sự tránh mặt của Dâu khiến tôi càng lo lắng hơn, có phải ngày hôm đó tôi đã quá vội vàng không? Lại vô tình khiến cô bé hàng xóm hoảng loạn như vậy?
Lúc đầu tôi vốn chỉ định giả vờ ngủ để trêu chọc em một chút nhưng khi em tiến lại gần, mùi hương hoa nhài nhè nhẹ ôm trọn lấy bầu không khi xung quanh.
Tôi cảm nhận được đôi mắt xinh xắn đang ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt của mình, cách mà em cẩn thận gỡ cặp kính của tôi rồi để nó xuống bàn.
Những ngón tay nhỏ chạm nhẹ vào gò má khiến da thịt ở đó nóng bừng và cổ họng của tôi chợt trở nên khô khốc.
Một khoảng thời gian không quá lâu, Dâu bắt đầu di chuyển, có lẽ em muốn rời đi.
Khi tôi hé mắt, Dâu đã quay lưng lại và chuẩn bị đứng dậy.
“Đừng đi!”
Suy nghĩ này bất chợt hiện lên.
Tay tôi vội vàng nắm lấy cánh tay của Dâu, tay còn lại thuần thục đỡ lấy gáy của em, kéo em quay lại.
Đôi môi ngọt nhanh chóng rơi vào tầm mắt của tôi, cổ họng tôi kêu gào sự giải thoát cho cơn khát nãy giờ.
Mọi sợi dây níu kéo lý trí của tôi vỡ vụn.
Cuối cùng, tôi đã hôn em.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Hôn rồi!
Thật sự là hôn rồi!
Môi em mềm mại, ấm áp lại còn ngọt ngào, khiến tôi chẳng thể rời mắt.
Về sau mỗi lần ngẫm lại, tôi không kìm được mà phấn khích.
Nhưng ở thời điểm kỳ thi đại học gần kề, tôi đành cố gắng gác lại những cảm xúc của bản thân, dồn hết 100% tâm huyết cho dấu mốc quan trọng.
Đề thi năm nay đa số các dạng bài nằm trong dự tính, vì quyết định thi Kiến Trúc nên tôi chọn khối V (bao gồm Toán, Vật Lý, Vẽ mỹ thuật).
Sau thời gian thi tốt nghiệp, tôi nhanh chóng lên Hà Nội để làm nốt bài thi năng khiếu.
Mất thêm một ngày căng thẳng nữa, tâm tư tôi mới dần ổn định và suy nghĩ tiếp về mối quan hệ hiện tại với Dâu.
Tôi nhẩm tính xem bản thân đã có bao nhiêu lần căn dặn Dâu không được yêu sớm.
Huy ơi là Huy, mày đúng là biết cách tự lấy đá đập chân mình!
Mỗi lần nhớ là một lần đau.
Song song với việc đó, thỉnh thoảng tôi cũng giả bộ ra ngoài đúng lúc cô Linh đi chợ về, thăm dò xem dạo này Dâu đang làm gì?
Cô Linh nhìn tôi với ánh mắt “thấu hiểu”, cô cười và trả lời:
“Dâu á? Dạo này chả biết làm gì mà cô thấy bận rộn lắm, cứ kêu làm việc nhóm mãi không hết!”
Làm việc nhóm?
Vào thời gian nghỉ hè ấy hả?
Trong lúc đang phân vân không biết nên gặp mặt trực tiếp với Dâu như thế nào thì bố mẹ đã đưa tôi lên đường vào Hội An du lịch.
Suốt thời gian đó, lâu lâu tôi lại gửi tin nhắn hỏi thăm vu vơ cho Dâu nhưng em không seen cũng chẳng rep.
Tôi chính thức bị Vũ Hoàng Ngọc Anh hắt hủi, bị đá ra chuồng gà!
Khi tôi đang buồn bã ăn bát mì Quảng, bố đột nhiên hỏi:
“Thế dạo này con với Ngọc Anh sao rồi? Sắp tới con mà lên Hà Nội, không hay gặp mặt là dễ mất cơ hội làm rể nhà cô Linh lắm nhá!”
Đau điếng người chứ sao?
Con dâu tương lai của bố còn đang không thèm trả lời tin nhắn của con đây này…
Ít ngày sau, Đặng Quang Lâm có lẽ quá rảnh rỗi, gửi cho tôi vài tin nhắn hỏi thăm tiện thể kể lể:
“Mà dạo này, em thấy Ngọc Anh đang nổi tiếng lắm! Được giải HSG thành phố lại còn làm Chủ tịch CLB Sự Kiện.
Có mấy thằng chơi bóng rổ với em cũng hỏi xin thông tin về nó!”
“…”
Buổi sáng ngày tôi về Hải Phòng, kết quả thi đại học đã có, điểm bài vẽ mỹ thuật của tôi cao ngoài dự kiến, thầy chủ nhiệm nhanh chóng xác nhận thông tin và báo về thứ hạng tôi đạt được, Thủ khoa ngành Kiến Trúc của Đại học Kiến Trúc Hà Nội.
Tâm trạng mừng rỡ càng khiến tôi muốn được gặp Dâu để kể cho em biết.
Khi tôi vừa hạ cánh xuống sân bay Cát Bi, điện thoại lại rung lên.
Phạm Trung Kiên chụp cho tôi một bức ảnh.
Trong ảnh có trai xinh có gái đẹp, Dâu đang tươi cười nói gì đó với tên đối diện.
Giống như muốn thêm dầu vào lửa, thằng Kiên còn tận tâm giải thích cho tôi:
“Thằng bé này tên là Đỗ Gia Hoàng, hotboy khối 11 ở trường, em thấy nó cứ suốt ngày gọi Ngọc Anh là Dâu giống như thân lắm ấy”
“Em cảm thấy mục đích của nó không trong sáng!”
Cuối cùng, tôi cũng không đủ kiên nhẫn để đợi đến tối qua nhà cô Linh gửi quà từ Hội An về mà lập tức từ sân bay đi đến trường cấp 3.
Chứng kiến cảnh tên nhóc kia cầm cốc trà sữa đặt xuống trước mặt Dâu, tôi vô thức cau mày.
Cảm giác khó chịu xâm chiếm suy nghĩ khiến tôi ngay lập tức muốn Hoàng có thể đứng cách xa khỏi em.
“Đây là bạn gái của Thủ Khoa Kiến Trúc năm nay!”
Tôi phải khẳng định vị thế của mình!
…
Nghĩ thì nghĩ thế, vị thế của tôi trở nên khúm núm khi đứng đối diện với Dâu.
Em không định cho tôi một danh phận sao? Tôi cho em ôm, cho em hôn, lại còn là nụ hôn đầu.
Tôi còn nghĩ đến cả ngôi nhà và những đứa trẻ rồi…
Tôi cứ đứng như vậy, tỏ vẻ đáng thương mong cầu sự thương xót.
Khi những ánh đèn trong công viên bắt đầu được thắp sáng, mắt Dâu lấp lánh, em nở một nụ cười ngọt ngào với tôi.
“Vậy, em cho phép anh làm người yêu của em đấy!”
Hoá ra thứ được thắp sáng không chỉ có ánh đèn…
Mà còn là…câu chuyện của chúng tôi..