Ác Thần
Chương 7
43
Khi Trương Minh được đưa đến bệnh viện thì đã ở trong tình trạng tàn phế.
Là cái dạng không thể trị hết được.
Hắn ta xông vào nhà tôi là chuyện rõ rành rành.
Từ IP của hắn ta, virus hôm trước tôi cài đã bùng phát.
Mấy kẻ biến thái bình thường bị lừa không dám báo cảnh sát.
Nhưng trong mấy kẻ biến thái mua “tệp tài liệu” có vài người quan trọng, liên quan đến nhiều bí mật công ty, trong đó thậm chí còn có một thầy giáo tiểu học.
Đây không phải việc chỉ cần kêu xui xẻo rồi bỏ qua.
Các đồng nghiệp anh ninh mạng vẫn luôn nỗ lực làm việc, rất nhanh đã tìm được hắn ta qua IP.
Hắn ta lớn tiếng nói là tôi làm thì vẫn chẳng giải quyết được gì.
Nói như nào nhỉ…
Tôi chỉ cài đặt một số virus vào máy tính của hắn ta, còn người phát tán ra ngoài là hắn ta mà.
Còn bán lấy tiền nữa chứ.
44
Chơi đến nước này tôi mới thấy thoải mái hơn chút.
Trương Minh bị kết án chung thân với nhiều tội danh như “làm hư hao tài sản công cộng”, “xâm phạm quyền riêng tư cá nhân”, “xâm nhập nhà người khác cưỡng hiếp chưa thành”, “lừa đảo”, “bạo hành gia đình”, “ngược đãi trẻ em”, “phá hoại hệ thống máy tính”.
Xương hông của Diêu Ngọc bị gãy nặng hơn so với tưởng tượng, di chứng sẽ đi theo cô ta đến suốt đời.
Hai người bọn họ thiếu một khoản nợ kếch xù, đành phải bán nhà đi.
Còn dữ liệu người dùng của web đen tôi đã bảo quản cẩn thận.
Tôi đang suy nghĩ xem tiếp theo phải chơi như nào.
45
Lúc đó tôi còn đang ở trong tiệm của Giang Ngưng ăn cơm, có cả cậu nhóc ở đây nữa.
Cậu nhóc nói với tôi phải về nhà ông bà ở.
Thật ra ông bà rất thương nó, hằng tháng sẽ chu cấp cho bố nó một số tiền.
Có điều Diêu Ngọc lại có ý “dùng con khống chế ông bà”.
Nghe nói là quan hệ với mẹ chồng không tốt, nên nhất quyết muốn giữ con lại nuôi để ngược đãi, mẹ chồng càng buồn thì cô ta càng vui.
Quyền ưu tiên nuôi con của bố mẹ đôi khi cũng là một việc rất bất lực.
Tôi hỏi cậu nhóc: “Ở quê có đi học được không?”
Cậu nhóc còn chưa kịp trả lời.
Anh tôi đột nhiên bước vào, cặp mắt sắc bén nhìn xung quanh một lượt, rồi lập tức khóa chặt mục tiêu vào tôi.
Tôi cũng nhìn thấy anh ấy, khẽ nhíu mày.
Anh tôi là cảnh sát, chắc đến đây là để bắt tôi.
Giang Ngưng lập tức đỏ mặt tim đập nhanh.
“Xin hỏi, anh muốn…”
Tiết Thương Tùng nhẹ nhàng nói: “Cho tôi một cốc nước, cảm ơn.”
Giang Ngưng đỏ mặt chạy đi.
Cậu nhóc cũng nhìn anh ấy bằng ánh mắt hâm mộ.
Tiết Thương Tùng hỏi tôi một câu: “sao lại dùng PL?”
Đây là virus năm đó tôi dùng rồi bị bắt.
Anh ấy biết tôi có thể nâng cấp bất cứ lúc nào, hoặc viết loại mới, nhưng tôi lại dùng loại này.
Tôi cười nói; “Anh lợi hại như vậy, dù em có đổi loại khác thì anh cũng phát hiện ra thôi.”
Tiết Thương Tùng nhướng lông mày: “Tiết Huỳnh, đàng hoàng một chút!”
Tôi thầm nghĩ đứng đắn cái quái gì.
Thật ra tôi biết anh ấy đang rất tức giận, trường hợp của tôi nhiều lắm thì chỉ bị phạt tiền.
Dù sao, việc xâm nhập vào máy tính công cộng không phải do tôi làm.
Đương nhiên, tôi cũng có xâm nhập, chỉ là bọn họ không phát hiện mà thôi, với không gây ra tổn thất gì nên không lập án.
Tôi cố ý dùng PL đấy, để bọn họ tìm được nhưng không trị được tôi, cho bọn họ tức chết đi.
“Điều tra đi, xem có định được tội danh gì cho em không.”
Tiết Thương Tùng hít sâu một hơi.
Tôi ngồi không nhúc nhích.
Giang Ngưng bưng cốc nước đứng bên cạnh ngây người.
Tiết Thương Tùng hơi mệt mỏi nói: “Anh sẽ dẫn em về lấy lời khai, sau đó viết một bài đăng, đại khái là dạy phụ nữ độc thân cách đối phó với kẻ đột nhập.”
Nói đến đây vẻ mặt của anh ấy có chút méo mó.
Bởi vì anh ấy biết không ai bắt chước được mấy chiêu của tôi.
Anh ấy nói: “Anh biết, để em đồng cảm với người khác có lẽ sẽ rất khó…”
Tôi có giấy chẩn đoán của bác sĩ.
Bác sĩ nói tâm lý tôi có vấn đề, thiếu khả năng đồng cảm, dễ hình thành nhân cách chống đối xã hội.
Từ nhỏ đến lớn bọn họ coi tôi như giặc mà đề phòng, tôi cúi đầu.
“Được, em sẽ về với anh.”
46
Tôi đứng lên định đi.
Trước khi đi tôi đột nhiên nhớ ra, quay đầu lại nói với Giang Ngưng đang há hốc mồm: “Em là quán quân võ thuật toàn quốc, quán quân lập trình toàn quốc, streamer đèn ngủ con thỏ.”
Tôi nghĩ tôi phải bổ sung cho chị ấy.
Giang Ngưng: “!!!”
Tôi chờ mong nhìn chị ấy.
Giang Ngưng lấy tay đấm tôi: “Em không coi chị là bạn hả! Tới giờ mới nói cho chị!”
Tôi cười: “Bây giờ em nói cho chị thì cũng có khác gì đâu.”
Tiết Thương Tùng như suy tư gì đó nhìn tôi.
Tôi nói: “Đi thôi.”
Cậu nhóc đột nhiên gọi với theo: “Chị ơi!”
Tôi quay đầu lại.
Cậu nhóc lấy hết can đảm nói: “Hồi nãy chị hỏi em… em vẫn chưa trả lời! Về quê em sẽ học thật giỏi! Em thấy rất vui!”
Nó nói tiếp: “Em sẽ trở thành người tài giỏi giống như chị.”
Khi nghe câu đó tôi theo bản năng nhìn về phía biểu cảm của Tiết Thương Tùng.
Nhưng biểu cảm của anh ấy rất bình tĩnh, nghiêng người mở cửa cho tôi.
47
Trên xe.
Tiết Thương Tùng quay đầu lại nhìn Giang Ngưng đứng trước cửa tiệm.
“Cô ấy là nạn nhân trên web đen à?”
Tôi nói: “Ừ.”
“Vẫn chưa biết hả?”
Tôi nói: “Tại sao phải nói cho chị ấy biết? Ảnh chụp, video em đã xóa hết, hệ thống camera em cũng phá hư rồi.”
“Vậy thì…”
Tôi kỳ quái nhìn anh ấy: “Làm sao vậy?”
Anh ấy nói: “Anh nhớ hồi nhỏ em không có bạn.”
Tôi đen mặt.
“Còn về đây ở nữa không?” Anh ấy cười nói.
“Em chưa ở chán đâu.”
Anh ấy nói: “Được rồi, để anh nói với bố già.”
Có vài thứ khó nói thành lời.
Tôi quay đầu nhìn anh ấy, nhíu mày.
Tất cả mọi người đều nói tôi thiếu khả năng đồng cảm, mà tôi cũng vì vậy phải chịu nhiều thiệt thòi, nên từ lâu tôi đã bắt đầu nghiên cứu quy tắc nhân tính.
Ví dụ như người anh này của tôi.
Bề ngoài anh ấy vững chãi như cây tùng bách, chính trực cương nghị.
Nhưng nội tâm anh ấy thực sự rất mềm mại cảm tính.
Ai mà biết anh ấy lại đang suy nghĩ cái gì.
Ngoại truyện:
1
Tôi tên Tiết Huỳnh.
Từ nhỏ tôi đã bị chẩn đoán mắc chứng thiếu khả năng đồng cảm, có nguy cơ cao sinh ra nhân cách chống đối xã hội.
Với những đứa trẻ khác, càng thông minh thì bố mẹ càng vui mừng.
Nhưng với tôi, càng thông minh, tôi lại càng tiến gần hơn một bước đến “tội phạm có chỉ số thông minh cao”.
Quả thật, tôi đã phải chịu nhiều thiệt thòi, cũng mắc sai lầm vì điều này.
Bố và anh trai thường hay la mắng tôi vì điều đó.
Vì vậy, tôi bắt đầu nghiên cứu về nhân tính.
Lần này, tôi đã tránh được hầu hết các cạm bẫy, thậm chí còn không bị mắng.
Anh trai tôi rất vui, anh ấy về nói nhỏ với bố tôi: “Huỳnh Huỳnh có bạn rồi, cô bé đó là thợ làm bánh.”
Hai bố con vui vẻ đi mua bánh kem ăn mừng.
2
Bởi vì chuyện của khu dân cư, nên tôi nhận lời phỏng vấn của truyền thông.
Tôi không từ chối bất kỳ kênh truyền thông nào.
Quá khứ của tôi cũng bị phơi bày.
Trong một đêm hầu như tất cả mọi người đều biết tôi từng đốt nhà, đi tù một năm vì xâm nhập an ninh mạng.
Hiệu quả rất tốt.
Mọi người nói rằng khi nhìn thấy một cô gái cao gầy, trắng trẻo, xinh xắn sống một mình ở căn hộ đối diện, bạn không nên vội vàng đánh giá rằng cô ấy dễ bắt nạt.
Cô ấy có thể sử dụng rìu, cũng có thể sử dụng đèn pin.
Kết hợp với việc thương tích của Trương Minh liên tục bị “người dùng mạng ẩn danh” tiết lộ, hiệu quả quả thực rất tốt.
Bố già không đồng ý việc tôi đi khắp nơi nói với mọi người rằng tôi “vô tình” đốt nhà.
Người hay suy diễn như anh tôi khuyên ông: “Chắc Huỳnh Huỳnh chỉ muốn dọa sợ tội phạm thôi.”
Bố già hỏi tôi có đúng vậy không?
Tôi nói: “Bố nghĩ vậy thì con cũng chịu rồi.”
Tiết Thương Tùng lại kéo ông ấy qua một bên nói nhỏ: “Bố đừng hỏi nó, nó dễ ngại.”
Thái độ này của anh trai làm tôi khó chịu quá!
Tôi tính sẽ lần lượt lôi mấy kẻ háo sắc đó ra trừng trị.
3
Xong chuyện tôi dọn về khu dân cư.
Khu dân cư yên bình trở lại.
Có người bàn tán sau lưng tôi, có người bày tỏ thiện ý với tôi.
Nói thật tôi cũng không quan tâm lắm.
Giang Ngưng nấu ăn ngon, chị ấy còn có nhiều nhóm chat để hóng hớt, nên tôi bằng lòng ở lại.
Điều khó chịu duy nhất là anh tôi luôn tìm cớ đến gần tôi.
Tôi biết anh ấy đến để giám sát tôi…
Bởi vì anh ấy phát hiện ngoại trừ chơi máy tính, thì tôi còn học cách sử dụng rìu, khiến anh ấy không yên tâm nỗi.
Mà Giang Ngưng thì lại rất chào đón anh ấy, chỉ gọi một cốc nước thôi mà vẫn cho anh ấy ngồi nửa ngày trời.
Hừ, cái đồ không biết xấu hổ.