Ác Giả Ác Báo
Chương 6
15.
Tại nơi tường cung vắng người, các tiểu cung nữ dập đầu tạ ơn, rồi cầm túi bạc năng trĩu rời đi.
Còn Thúy Nguyệt thì không biết rằng trong cung của ta đã sớm chuẩn bị sẵn dao róc da loại tốt nhất rồi.
Hôm sau, một chiếc quạt mỹ nhân làm bằng da người được ta đem đến tặng cho Hoàng hậu.
Giang Vân Lan vừa thấy liền khen ta tâm tư tỉ mỉ, thế mà lại nghĩ ra cách dùng da mặt của Thúy Nguyệt làm thành quạt mỹ nhân.
Những cung nữ phía dưới nghe thấy xong, ai nấy đều im lặng như tờ.
Giang Vân Lan nhìn những cung nữ đó, vẻ mặt tràn đầy đắc ý:
– Đây chính là hậu quả của việc muốn dụ dỗ mê hoặc chủ nhân, không tận tâm hầu hạ.
Thấy mụ ta ngày càng hống hách, ta biết bản tính mụ vốn cay độc, bây giờ Hoàng thượng lại chỉ đến cung của mụ. Mọi người ở sáu cung đều không dám kháng lệnh, mụ lại càng không có chừng mực.
Mụ ta cầm cái quạt mỹ nhân, nhìn trái nhìn phải, tấm tắc khen ngợi kỹ thuật làm quạt thật khéo léo tinh xảo.
Ta thầm cười.
Tiếp theo chính là mụ đó, Giang Vân Lan.
Đêm kia, Thúy Nguyệt đến chết vẫn nói ả ta không hề dụ dỗ Hoàng thượng.
Ta thấy ả ngu ngốc như lợn thế, cầm lấy dao róc xương tiến tới:
– Thúy Nguyệt, ngươi cảm thấy ngươi có dụ dỗ Hoàng thượng hay không có quan trọng không? Khi đã gieo hạt mầm của sự hoài nghi xuống thì trong tâm trí của Giang Vân Lan, ngươi đã là một cỗ thi thể rồi. Nhưng mà ngươi lại không dụ dỗ Hoàng thượng, ta chẳng hề quan tâm. Ta chỉ đang trả lại cho ngươi chính xác những gì mà ngươi đã làm khi trước. Ngươi còn nhớ người phụ nữ đã vào cung chỉnh dung cho Hoàng hậu mấy năm trước không? “
Thấy bản mặt của ả ta ngơ ngác, rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, nhìn tôi như thấy quỷ:
– Ngươi là người nhà của bà ta! Ngươi muốn báo thù cho bà ta?
Tôi cười nhẹ một tiếng, khắc từng nhát dao lên mặt ả:
– Đúng vậy, bà ấy là mẹ ta, người mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian này. Nhưng các ngươi đã giết bà ấy.
Cung nhân nhận tiền, chầm chậm, từng nhát cắt.
Tôi ngồi bên cạnh.
Nhìn ả từ giãy giụa hết sức đến đau không chịu nổi, rồi hô hấp yếu ớt, cuối cùng đau đến chết đi.
Mẹ ơi, hãy chờ con thêm chút nữa, mối thù lớn này, sắp báo xong rồi.
16.
Bên phía Hộ Quốc hầu Giang Hổ Xuyên, lão ta đã tính toán chuẩn thời gian, dự tính nhân buổi tiệc sinh nhật Hoàng thượng sẽ bức cung.
Chứng cứ mà Tạ Vân Thư thu được ngày một nhiều, cái này cũng không trách Giang Hồ Xuyên được.
Sở dĩ lão ta càng ngày càng không thèm che giấu, là bởi vì lão biết hoàng thượng càng ngày càng không ổn.
Hoàng thượng ngày nào cũng dùng hương độc, phát hiện ra thân thể mình ngày càng suy yếu.
Thậm chí trên triều đường mới ngồi được nửa giờ đã ngủ luôn trên ghế rồng, thái giám ở bên cạnh gọi mấy lần mới tỉnh lại.
Các triều thần bối rối nhìn nhau, một vị ngôn quan tiến lên nói xin Hoàng thượng giữ gìn long thể.
Sau đó, Hoàng thượng lại đam mê đan dược.
Đương nhiên, cách này cũng là do ta lén nói với Hoàng hậu nương nương.
Kết quả cả bà ta và Hoàng thượng đều đam mê đan dược luôn rồi.
Mong muốn đời đời kiếp kiếp trẻ mãi không già.
Nguyên cái hậu cung ngày nào cũng ngập trong mùi luyện đan.
Mà những thuật sĩ này, tuy đều là những đạo sĩ có tiếng trong dân gian, nhưng trước khi vào cung đều bị Tạ Vân Thư đổi hết thành người của mình.
Đan dược mà họ luyện ra, cùng lắm là ba tháng sẽ khiến cơ thể con người ta trống rỗng.
Hương độc, tửu sắc, lại thêm đan dược, tinh thần bọn họ càng ngày càng sa sút, tần suất gặp ảo giác ngày càng cao.
Lúc Hoàng thượng lên triều, vậy mà lại tưởng một vị triều thần là một con rắn đen lớn, lập tức hạ lệnh cho cấm quân chém ông ấy.
Cũng may sau đó tất cả triều thần đều bảo vệ vị triều thần kia, còn Hoàng thượng thì nhận được các loại tấu chương xin lập Thái tử.
Tạ Vân Thư trẻ tuổi tiềm năng, thân thể của Hoàng thượng ngày càng tệ, rất nhiều việc công đều do hắn xử lý.
Việc trong cung, trên danh nghĩa là Hoàng hậu lo liệu, nhưng tinh thần của mụ càng ngày càng kém, đều là do ta bí mật giúp mụ xử lý.
Cho nên ta và Tạ Vân Thư thực tế là người thao túng phía sau.
Tạ Vân Thư đã bí mật nắm trong tay toàn bộ binh mã trong kinh thành, còn Giang Hồ Xuyên tuy có trăm vạn hùng binh, nhưng bọn chúng đóng ở biên giới.
Nếu đến kinh thành thì cũng không nhiều binh mã bằng Tạ Vân Thư.
Dưới sự thổi gió bên gối của Giang Vân Lan, Hoàng thượng thực sự đã bí mật viết chiếu lập trữ, để đích tử của bọn họ làm Thái tử.
Nhưng bọn họ lại không biết, thánh chỉ thực sự đã bị ta đổi đi rồi.
Mà buổi cung yến sắp tới đây, sẽ là một buổi Hồng Môn yến (*).
(*)Tiệc Hồng Môn (tiếng Trung: 鴻門宴; Hán-Việt: Hồng Môn yến) là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm
17.
Trên buổi tiệc.
Đàn sáo rộn ràng vui tươi, vũ nữ, nhạc sư thay phiên nhau biểu diễn, một màn ca múa thanh bình, tựa như thiên đường chốn nhân gian.
Chỉ là, ta và Tạ Vân Thư đều biết, cung yến hôm nay không hề yên bình.
Hai người Đế Hậu nhìn có vẻ phấn khởi, tinh thần rất tốt.
Nhưng đó chỉ là kết quả của trang điểm và phục trang thôi.
Ta làm cho mụ một bộ cung trang vàng rực thêu phượng, vô cùng lộng lẫy quý phái, dưới ánh đèn lung linh, mấy con phượng hoàng vàng óng giống như muốn tung cánh bay cao.
Mọi người thi nhau chúc tụng, chỉ là cách Đế Hậu quá xa nên không hề phát hiện ra rằng bọn họ đã trở thành hai cái xác rỗng.
Bọn họ giả vờ uống rượu, thực tế là lén lút ăn đan dược.
Mà Giang Hổ Xuyên rõ ràng thân tại Tào doanh tâm tại Hán, lão đang chờ tiếng quân đội công phá cổng cung.
Đương nhiên, chúng ta sẽ để lão ta toại nguyện.
Trong kế hoạch của lão, hôm nay là tiệc sinh nhật của Hoàng đế, mặc dù Cẩm Y vệ bên ngoài canh gác nghiêm ngặt, nhưng lão lại có rất nhiều binh mã, hiện tại đang canh giữ bên ngoài thành.
Một khi cổng thành bị chiếm, bạo loạn chắc chắn sẽ xảy ra.
Mà lão có thể bắt Hoàng thượng làm con tin, phò trợ con trai của Giang Vân Lan lên làm Hoàng đế, lão trở thành Nhiếp chính vương khống chế triều đình.
Đáng tiếc là Tạ Vân Thư không để lão ta có cơ hội này.
Cổng thành đúng là đã bị công phá, chỉ có điều người ở bên trong phần lớn là binh mã của Tạ Vân Thư.
Còn về Cẩm y vệ ở ngoài cung, ta cho người trộm lệnh bài Cẩm y vệ, âm thầm giao cho Tạ Vân Thư.
Lúc binh mã tiến vào, cẩm y vệ đầu hàng luôn.
Dĩ nhiên đây là sắp xếp của Tạ Vân Thư.
Giang Hổ Xuyên nhìn bữa tiệc rối loạn một nùi.
Lão ngồi yên vị trí, bình tĩnh thong dong.
Nhìn đám người hoảng loạn, không thèm động tay, lộ ra một tia hung ác khó nhận thấy.
Đối diện với đao kiếm, Hoàng thượng lại kéo cung nhân vô tội ra che chắn.
Giây tiếp theo,ông ta liền bị thích khách giả trang thành cung nữ bên cạnh chặt đầu.
Giang Vân Lan thấy thế thì lăn ra xỉu luôn.
Ta lặng lẽ sai người trói mụ lại, bịt miệng, ném vào sau bình phong.
Giang Hổ Xuyên không hề chú ý là con gái lão đã biến mất.
Ngược lại còn cầm lấy đầu của Hoàng thượng, ra lệnh cho thủ hạ dừng tay.
Khiến lão giật mình chính là, thủ hạ của lão lại bị những người phía sau cắt cổ.
Lúc này lão mới phát hiện trong đội ngũ của hắn đã có những kẻ khác trà trộn vào.
Nhưng lão cũng không quản được nhiều vậy, lão đứng bên cạnh thi thể không đầu của Hoàng thượng, trừng mắt nhìn mọi người.
Giơ đầu của Hoàng thượng lên, hung tợn nói:
– Hoàng thượng băng hà, Đích tử kế vị. Hoàng tử nhỏ tuổi, đương nhiên để ta giám quốc! Ai dám bất mãn?
Binh khí không được phép sử dụng trong cung yến nên các triều thần không có kiếm để tự vệ.
Không ai dám phản đối.
Mà lúc này, Tạ Vân Thư dẫn một đội binh mã tiến vào cung điện, đám thích khách lúc trước nhìn thấy liền nhanh chóng quỳ xuống.
Sau đó, ta bước từng bước về phía trước.
Móc ra thánh chỉ trong ống tay áo, quỳ gối với Tạ Vân Thư:
– Tham kiến Điện hạ, Điện hạ vạn tuế vạn vạn tuế.